*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chữ “Vũ” màu đỏ này được viết vô cùng méo mó, nhất là nét cuối cùng, nằm ở điểm thứ hai phía bên phải, bày ra trạng thái trượt dài xuống dưới.
Khiến người ta giống như có thể tưởng tượng ra trạng thái của Dư Cực khi viết chữ này, đến lúc gần viết xong rồi thì hắn cũng đã hoàn toàn xong rồi…
“Nội tạng của Dư Cực gần như đều bị cắt vỡ nát, lại vẫn kiên trì viết cho xong chữ này,” Kha Tầm kiểm tra bên cạnh chữ viết, không thấy còn có ký hiệu nào khác, chỉ duy nhất một chữ “Vũ” lẻ loi trơ trọi “Em không nghĩ đây là di ngôn của anh ta, có lẽ là một tín hiệu. Dư Cực khi ấy đau đớn đến nỗi không thể lên tiếng đánh thức Tần Tứ, cho nên chỉ có thể dùng máu viết chữ lưu lại trên tường chăng?”
“Tối hôm qua hai người họ ở chung một phòng, nếu Dư Cực muốn nói cái gì, hẳn là tối qua đã nói rồi.” Mục Dịch Nhiên thử dùng các góc độ khác nhau nhìn xem chữ “Vũ” kia, lại hơi lắc đầu “Ở khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, Dư Cực dùng toàn lực chỉ để viết ra chữ này, đây giống như một loại tình huống bộc phát.”
“Ý anh là, trước khi chết Dư Cực thấy cái gì đó, hay hoặc là… trước khi chết anh ta cũng nhận được điện thoại?” Kha Tần gần như ngay lập tức theo được ý nghĩ của Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên bước tới nhìn điện thoại bàn đặt trong phòng, điện thoại bên đây thoạt nhìn cao cấp hơn nhiều so với bên ký túc xá cục cảnh sát, ít nhất có màn hình biểu hiện số gọi đến. Trong bức tranh này không tồn tại khái niệm kiểm tra xét nghiệm DNA và vân tay, nhưng Mục Dịch Nhiên vẫn đeo bao tay vào, ấn nút kiểm tra “Điện thoại này tối qua chỉ nhận hai cuộc gọi đến, đều là từ số của ký túc xá chúng ta, một cái là tối qua em gọi tới lúc 11:00, một cái khác là 4:00 sáng chúng ta gọi xe cấp cứu xong nhân tiện gọi cho Tần Tứ.”
Đích xác, tối qua Kha Tầm có gọi cho Tần Tứ, nói với Tần Tứ về việc tìm chữ ký, nghĩ tới đây, hai hàng lông mày của cậu bỗng giãn ra, xoay người trở về quan sát cái chữ “Vũ” ở vách tường cạnh giường Dư Cực.
“Dịch Nhiên, anh tới đây nhìn xem, cách viết chữ Vũ này không giống với cách viết chúng ta hay dùng, bình thường chúng ta viết chữ Vũ bốn cái nét ở bên trong đều là hơi nghiêng, nhưng ở đây toàn bộ đều là nằm ngang, mới nãy em cứ nghĩ do anh ta là họa sĩ nên mới viết kiểu như vậy, nhưng thật ra…” Kha Tầm dùng ngón tay viết viết trong lòng bàn tay mình “Anh không cảm thấy nhìn tổng thể chữ này có hơi bị co ngắn sao?”
Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm, đáy mắt tràn ngập tán thưởng “Xem ra đây không phải một chữ riêng, mà là nửa chữ trên.”
Chữ “Vũ” kia—— chính là nửa chữ trên trong họ của họa sĩ Vu Bắc Quốc. (*)
Kha Tầm cũng không dám tưởng tượng mình lại có thể đưa ra vấn đề mấu chốt trọng yếu về mặt chữ viết như vậy…
“Nếu tối qua trong mớ tên họa sĩ mà La Duy viết có luôn cả chữ này, có lẽ chúng ta đã đoán ra sớm hơn.”
“Thật ra La Duy có viết, nhưng không biết là do bút hết mực hay chữ kia bị che lại, tôi chỉ loáng thoáng nhìn được nét hằn của chữ đó, nhưng không có màu chữ.” Mục Dịch Nhiên phỏng đoán “Cái tên này quá mức quan trọng, kẻ âm mưu đằng sau đang nghĩ hết mọi cách che giấu nó lại.”
“Nếu trước khi chết Dư Cực viết ra được đầy đủ cả cái tên, nói không chừng sẽ lại bị nó che đi.” Nhưng Kha Tầm vẫn cảm thấy khó hiểu, tại sao Dư Cực lại viết ra cái tên này “Tối qua em đã gọi điện nhắc nhở Tần Tứ, anh ấy cũng bảo sẽ báo cho mấy thành viên ở bệnh viện, Dư Cực hẳn là cũng đã biết, vậy anh ta cần gì phải viết tên này ra để nhắc nhở mọi người?”
“Trừ phi, cái tên Vu Bắc Quốc này có ý nghĩa nào đó rất quan trọng đối với anh ta.” Mục Dịch Nhiên chìm vào trầm tư.
“Nhớ đêm đầu tiên vừa vào tranh, cả Dư Cực cùng Tô Bản Tâm đều có nhắc tới Vu Bắc Quốc, nhưng cả hai người đều tỏ ra không biết nhiều lắm về người nọ, em nhớ Dư Cực còn bảo mình vừa mới về nước, căn bản không biết Vu Bắc Quốc.” Kha Tâm còn nhớ khi ấy hai người kia nói đến đó, sau lại chuyển sang chuyện Vu Bắc Quốc bởi vì trầm cảm mà tự sát.
“Có lẽ ngay lúc ấy, Tâm Thành đã bắt đầu gây ra hiệu ứng của nó, khiến cho vài người quên đi một số người ở thế giới bên ngoài, giống như lúc chúng ta sau khi nhận giấy tạm trú liền đồng loạt bỏ qua sự tồn tại của La Duy vậy.”
Làm cho bọn họ từ từ dung nhập vào thành phố này, dần dần xem nơi tha hương trở thành cố hương, đây có lẽ chính là điểm đáng sợ nhất của bức tranh này.
“Có lẽ Tần Tứ có thể cho chúng ta đáp án rõ ràng hơn.” Mục Dịch Nhiên nói.
Tần Tứ nhất định đã thấy được chữ này, nói không chừng cũng đã liên tưởng ra điều gì, cho nên mới âm thầm giao chìa khóa cho Mục Dịch Nhiên, hơn nữa còn căn dặn hai người họ đi vào phòng ngủ xem.
“Tần Tứ đang đề phòng người nào sao?” Kha Tầm trước hết nghĩ đến việc này.
“Chúng ta tạm thời giữ bí mật trước đã, chờ Tần Tứ trở lại rồi hẵng nói.”
***
Trải qua suốt 4 tiếng phẫu thuật dài dòng, Tần Tứ mới từ phòng phẫu thuật đi ra, nhìn thấy hắn cả người đều mệt mỏi không chịu nổi, mọi người cũng ngại không dám xông lên hỏi tình huống thú của Dư Cực thế nào.
Tần Tứ tắm rửa thay quần áo xong xuôi, mới đến văn phòng tụ họp với mọi người.
“Y tá bảo cuộc phẫu thuật lần này sẽ kéo dài rất lâu, cho nên đám tụi tui liền chia nhau ra xuống lầu đi loanh quanh mấy vòng.” Vệ Đông nói.
Tần Tứ đưa tay ấn ấn huyệt thái dương, thanh âm tràn đầy mệt mỏi “Vậy mọi người có tìm được gì không?”
“Tụi này cũng chỉ đi quanh mấy vòng ngó mấy cái thôi á, không may mắn tới nỗi tìm được chữ ký trên đường…” Vệ Đông nhìn sang Triệu Yến Bảo “Hình như Tiểu Triệu phát hiện được gì đó.”
Hiển nhiên Triệu Yến Bảo còn chưa kịp nói với mọi người những gì mình phát hiện, lúc này cũng nhân tiện tiếp lời câu chuyện “Tôi đi có hơi xa một chút, tới tận khu vực trường đại học bên kia, ở mấy nơi không có internet, thông tin liên lạc có hơi phong bế, chắc chỉ có trường đại học mới có thể tìm được các tin tức mới nhất.”
Về mặt này, mọi người quả thực có chút bội phục vị nữ bác sĩ tâm lý này.
“Nói chung cũng khá tình cờ, lúc tôi tới thì ngoài trường đang tổ chức hoạt động diễu hành, có thể là do các sinh viên bị hạn chế nên chỉ có thể tiến hành hoạt động ở trước cổng trường.”
“Là hoạt động gì?”
“Phản đối mua bán thú, phản đối giết hại linh hồn.” Triệu Yến Bảo từng chữ từng chữ thuật lại câu khẩu ngữ này “Mấy học sinh kia cho rằng thú là một phần của linh hồn con người, tách thú ra rồi thì linh hồn người chết sẽ không còn trọn vẹn nữa.”
“Vậy bọn họ tính đối với thú thế nào? Có những con thú… không cần tách nó cũng tự đi ra.” Tô Bản Tâm nói.
“Tiến hành siêu độ thú, sau đó đặt lại trong di thể người chết, để di thể họ có thể hoàn toàn trọn vẹn.”
Tô Bản Tâm khẽ lắc đầu “Mấy cô cậu sinh viên kia đúng là… ngôn luận đầy mê tín.”
Triệu Yến Bảo không để ý đến lời của Tô Bản Tâm, vẫn nói tiếp “Thật ra mấy đầu sách y khoa cùng với báo chí từ chính phủ mà chúng ta tiếp xúc cũng đọc được, đa số đều là những ngôn luận mang tính phiến diện. Trước mắt ở thành phố này có khá đông một nhóm người chủ trương ‘Thú về cơ thể, trọn vẹn linh hồn’, thậm chí có một số nhà từ thiện chuyên môn thu thập thú, sau đó mời cao nhân đến siêu độ, rồi tìm đến mộ của ký chủ đốt cháy thú ở trước mộ họ, để nó trở về với cội nguồn sinh ra.”
Mọi người nghe xong những lời này, biểu tình không giống nhau.
Kha Tầm vẫn luôn cảm thấy từ sau tối hôm qua bọn họ “giải đề”, thành phố này liền bắt đầu dần dần lộ ra bộ mặt thật, giống như mọi thứ đang bắt đầu thức tỉnh.
Tô Bản Tâm khẽ thở dài một hơi “Thế giới này quả thật là biết đưa ra nan đề cho chúng ta, tiếp theo chúng ta phải tìm thú hay là chữ ký đây? Mà lời nói của mấy sinh viên kia cũng chẳng thể nào tin tưởng được, nhiều khi mấy hành vi tiên phong chưa hẳn là tiến bộ. Mấy con thú từ đồng bạn của chúng ta tốt nhất vẫn lưu lại đi, đợi chúng ta tìm được đáp án cuối cùng rồi mới xử lý vậy.”
Nói xong, lại như sực nhớ ra điều gì “Cho nên kế hoạch ‘Dùng thú đổi thú’ tối hôm qua chúng ta đưa ra có thể tuyên cáo chấm dứt được rồi đúng không, bởi vì một khi dùng thú của bọn họ đổi đi rồi có khi sẽ mất trắng không đạt được gì.”
Chu Hạo Văn vẻ mặt mất kiên nhẫn, hỏi thẳng Tần Tứ “Dư Cực rốt cuộc thế nào? Cả Lion nữa? Hiện tại điều chúng ta cần làm là tránh thoát tử vong, tìm ra chữ ký.”
Tần Tứ đặt chén nước trên tay lên bàn, vẻ mặt nặng nề “Bởi vì thú của Dư Cực còn đang chỉnh sửa, nên tạm thời không thể cho mọi người xem được. Thú của anh ta… quả thực là xưa nay chưa từng thấy, hình dạng của nó đã hoàn toàn thoát khỏi phạm trù sinh vật.”
Mọi người nháy mắt đều tập trung sự chú ý về phía Tần Tứ, ai cũng tò mò muốn biến rốt cuộc thoát khỏi phạm trù sinh vật là như thế nào.
“Đó là một cái khung tranh cực lớn, một cái khung tranh từ bốn thanh ngang dọc tạo thành hình vuông, cứ thế đột ngột xuất hiện trong cơ thể của Dư Cực, bốn góc nhọn đâm thẳng vào nội tạng của anh ta, gây xuất huyết đến chết.”
Lời này lại một lần nữa đổi mới hoàn toàn thế giới quan của bọn họ, thế cho nên có người dù muốn phát biểu quan điểm của mình lại không biết bắt đầu từ đâu.
Qua thật lâu sau, Kha Tầm mới nói “Có lẽ điều này có quan hệ với nghề nghiệp của Dư Cực cũng nên, bản thân anh ta là họa sĩ, chắc là trong lòng tồn tại khúc mắc nào đó với tranh vẽ.”
“Khúc mắc gì mà dữ dội vậy!” Vệ Đông vẻ mặt dkmn “Trong cơ thể người lại sinh ra một cái khung tranh to lớn như vậy… Tới phiên tao có khi nào sẽ sinh ra một cái màn hình máy tính siêu bự, bên trên chi chít đầy mấy cái phần mềm đồ họa mà tao thường xài lúc làm việc không…”
Chu Hạo Văn hỏi “Vậy bên trong khung tranh có nội dung gì không? Hay là trống rỗng như vậy?”
Tần Tứ vẻ mặt có hơi phức tạp “Chỉ là một cái khung tranh lớn vậy thôi, ở giữa không có giấy, cũng không thấy có hình vẽ nào.”
“Thật đáng sợ, quả thật đáng sợ,” Tô Bản Tâm cảm giác như trong bụng mình cũng có thứ gì đó bén nhọn đang đâm ra “Khung tranh kia nhất định là bỗng dưng hình thành, hoặc là bỗng dưng phóng to ra, giống như con thú hình cá nóc của Lion vậy, bất thình lình lao ra cướp đi sinh mệnh của ký chủ.”
Tần Tứ nói tiếp “Thú của Dư Cực cùng Lion cộng lại với nhau vẫn là 2000 gram, không hơn không kém.”
Con số này lại một lần nữa cảnh tỉnh mọi người, chỉ có lấy ra toàn bộ thú trong người bọn họ gộp lại, mới có thể đủ 13 kg.
Chu Hạo Văn đưa mắt nhìn La Duy ngồi bên cạnh mình, nói “Tìm chữ ký, đừng quên mục đích của chúng ta là tìm ra chữ ký. Nhiệm vụ lần này không giống nhiệm vụ tích trữ quả mọng trong 《 Ảnh 》 lần đó, lần đó là yêu cầu chúng ta mỗi ngày phải hoàn thành lượng việc nhất định, lần này lại cho chúng ta thời gian 6 ngày rưỡi, chỉ cần chúng ta tìm ra cũng rời khỏi tranh trước mốc thời gian đó là được, không cần cứ phải dây dưa với việc tìm thú kia.”
Mọi người đều gật đầu, sức nặng của thú đè ép trong lòng mỗi người dường như cũng thoáng nhẹ đi đôi chút.
“Phải rồi, Tiêu Cầm Tiên tình huống thế nào?” La Duy hỏi Tần Tứ.
“Cô ấy… sợ hãi quá độ, cần phải nghỉ ngơi.” Tần Tứ đáp.
La Duy vẻ mặt như đang suy nghĩ, cũng không nói tiếp việc kia, bảo “Vậy chúng ta mau chóng chia tổ đi, thời gian không đợi ai, phải mau mau tìm ra chữ ký.”
__________
Chú thích
(*) Chữ Vũ
Chữ Vu