Nói thật, cậu ta hát không được tốt lắm.
Nhưng trên người Hứa Hạo Nhiên có một đặc điểm mà rất nhiều người không có.
Cậu ta rất mộc mạc.
Có những lúc tuy hơi ngốc nghếch.
Nhưng nhiều lúc, mọi người đều có thể nhìn thấy một chàng trai từ trong ra ngoài đều có tình yêu vô cùng chân thành với âm nhạc.
Lý Phong bỏ tiền thuê mấy biên kịch, biên soạn ra một kịch bản hoàn toàn mới theo Hứa Hạo Nhiên nhà bọn họ.
Hứa Hạo Nhiên là một chàng trai từ nhỏ đã có ước mơ của riêng mình.
Cậu ta gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Dù sau khi gia tộc của mình phát triển lên, bố thành chủ tịch, chị thành giám đốc của tập đoàn.
Cậu ta vẫn ôm một cây ghita ca hát trong quán bar, thực hiện giấc mơ âm nhạc của mình.
Hơn nữa, Hứa Hạo Nhiên còn có một tài năng đặc biệt.
Những chuyện xảy ra trong quán bar lúc trước đã được nhân viên phục vụ lén lấy điện thoại ra quay lại.
Sau khi đăng lên mạng đã khiến rất nhiều người chú ý, đặc biệt là một vài người sống ở Đông Hải.
Dưới sự sắp xếp của tập đoàn Lăng Tiêu, Hứa Hạo Nhiên trở thành người đại diện của tập đoàn.
Bây giờ cậu ta bắt đầu nhận một vài quảng cáo với hình tượng ca sĩ nhiệt huyết.
Trong vô hình, thật ra Lý Phong đang hoàn thành giấc mộng ngôi sao giúp Hứa Hạo Nhiên rồi.
Hát xong một bài, Hứa Hạo Nhiên vui vẻ ôm đàn ghita chạy đến trước mặt Lý Phong và Hứa Mộc Tình.
“Chị, anh rể, em hát thế nào?”
Lý Phong và Hứa Mộc Tình cùng lắc đầu: “Không được tốt lắm”.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Đó là vì hai người không hiểu âm nhạc thôi”.
“Sớm muộn gì cũng có ngày em tìm thấy người bạn tâm hồn của mình cho xem”.
“Người đó sẽ si mê vì giấc mộng âm nhạc của em”.
Hứa Mộc Tình vốn định châm chọc Hứa Hạo Nhiên đang kiêu ngạo một chút.
Lúc này, Trương Hiểu Bình vội vàng đi vào từ bên ngoài.
“Giám đốc, phái đoàn của tập đoàn Tô thị đã tới trụ sở chính của tập đoàn chúng ta rồi, chủ tịch cho cô toàn quyền phụ trách tiếp đón bọn họ”.
“Được, tôi sẽ đi qua ngay”.
Chẳng mấy chốc, phái đoàn của tập đoàn Tô thị đã đến tập đoàn Lăng Tiêu.
Hứa Mộc Tình dẫn mọi người đứng đợi ở sảnh lớn của toà nhà.
Không bao lâu, một chiếc Hummer đen dài vô cùng phong cách dừng lại trước cửa toà nhà.
Một người đàn ông mặc vest vội vã bước xuống, mở cửa ra cung kính cúi chào.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tô Phương Hoa với khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai, mặc áo vest đặt may bên Pháp đi xuống.
Khi nhìn thấy Tô Phương Hoa, không ít cô gái bên cạnh Hứa Mộc Tình đều giơ tay che ngực mình, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
“Wow, thật đẹp trai!”
“Đây là công tử đứng đầu Giang Châu đây sao, thật sự còn đẹp trai hơn mấy ngôi sao kia nữa”.
“Ôi chao, không xong rồi không xong rồi, tôi cảm thấy mình đứng không vững nữa, ai tới đỡ tôi đi”.
Vào lúc mấy em gái mê trai này hận không thể nhào vào lòng Tô Phương Hoa.
Hứa Mộc Tình đang nhìn anh ta với ánh mắt hờ hững.
Cô tiến lên, cười thản nhiên nói với Tô Phương Hoa.
“Chào anh! Tôi là tổng giám đốc Hứa Mộc Tình của tập đoàn Lăng Tiêu, hoan nghênh anh Tô đến tập đoàn của chúng tôi thảo luận dự án”.
Hứa Mộc Tình nói chuyện rất thoả đáng.
Ánh mắt cô nhìn Tô Phương Hoa không khác gì đang nhìn người xa lạ ở ven đường cả.
Mà thái độ này của Hứa Mộc Tình lại hoàn toàn khơi dậy dục vọng muốn chinh phục cô của Tô Phương Hoa!
Thật không hổ là người phụ nữ mình vừa ý, đúng là không giống người bình thường.
Hừ, bây giờ cô cứ giả vờ trong sáng, giả vờ ngây thơ trước mặt tôi đi.
Chẳng mấy chốc, bản công tử sẽ xé rách vỏ ngoài của cô, cởi sạch quần áo cô, khiến cô rên rỉ xin tha dưới người tôi!
“Lúc đến đây, tôi từng nghe nói rằng cô Hứa là một người đẹp hiếm thấy, xem ra lời đồn không chân thực chút nào!”
“Anh Tô nói đúng, thật ra trông tôi rất bình thường”.
Hả?
Tô Phương Hoa ngây người.
Sao Hứa Mộc Tình này không phản ứng theo lẽ thường thế?
Vốn sau khi nói xong câu này, lời nói sẽ đảo ngược lại.
Anh ta sẽ nói thật ra Hứa Mộc Tình còn đẹp hơn trong lời đồn nữa.
Nhưng cô lại rất bình tĩnh nói thẳng ra là mình không đẹp.
Có người phụ nữ nào không muốn nghe đàn ông khen mình đẹp chứ.