Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 137: Đây có còn là người không?




Mặc dù còn thua xa Lý Phong.
Nhưng bọn họ cho rằng mình cũng được xem là cao thủ rồi.
Nhưng bây giờ bọn họ lại cảm thấy mình nhỏ bé như con sâu cái khiến trước mặt Điền Nhất Đao, Điền Nhất Đao có thể bóp chết bọn họ một cách tùy tiện!
Sẽ chết!
Bọn họ đều sẽ chết!
Bây giờ trong đầu tất cả mọi người đều nảy sinh ý nghĩ đáng sợ.
Đến Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi cũng cảm thấy mùi vị chết chóc!
Vào giây phút này, bọn họ cảm thấy yết hầu của mình bị Điền Nhất Đao bóp chặt.
Dường như Thần Chết đã bóp chặt yết hầu của bọn họ, khiến cho bọn họ không tài nào cử động được, chỉ có thể trơ mắt đợi chết mà thôi!
Mạnh quá!
Ngoại trừ Lý Phong, đây là người mạnh nhất mà bọn họ từng gặp.
Người này mạnh đến mức khiến cho bọn họ thôi phản kháng!
Bây giờ bọn họ giống hệt như một bầy gà để mặc cho người ta mổ xẻ!
Điền Nhất Đao cười lạnh, hắn lại bổ dao về phía bọn họ.
Ánh đao lóe sáng.
Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi còn chưa kịp phản ứng thì con dao ấy đã chém về phía yết hầu của bọn họ!
Ngón tay! Đột nhiên có hai ngón tay xuất hiện giữa không khí.
Trông có vẻ tùy tiện, nhẹ nhàng ngăn cản ngọn dao sắc lẻm ấy lại.
Không biết Lý Phong đã đứng bên cạnh họ từ khi nào.
Hai ngón tay của anh nhẹ nhàng kẹp con dao sắt toát ra ánh sáng lạnh lẽo trong tay Điền Nhất Đao!
Đôi mắt sắc lẻm của Điền Nhất Đao dần dần toát ra vẻ sợ hãi.
Làm sao có thể như thế được?
Làm sao trên đời này lại có người cản được dao của hắn chỉ bằng hai ngón tay!
Điền Nhất Đao rút dao về ngay.
Hắn quay người, đâm dao về phía yết hầu Lý Phong với tốc độ còn nhanh hơn ban nãy nữa.
Ngón tay, một ngón tay.
Ngón tay cong lên.
Nhẹ nhàng búng vào lưỡi dao sắc bén ấy.
“Keng!”
Âm thanh vang vọng khắp bốn phía!
Điều khiến cho Điền Nhất Đao không tài nào tưởng tượng nổi là Lý Phong chỉ sử dụng một ngón tay của mình thôi, thế mà có thể đẩy được nhát chém mạnh mẽ của hắn đi!
Không thể nào! Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được!
Cho dù lúc Đao Gia trẻ trung và mạnh mẽ nhất cũng không thể làm được điều này!
Điền Nhất Đao cầm dao liên tục lùi về sau, hắn nhìn Lý Phong trân trân: “Mày là ai?”
Lý Phong không nói gì, anh nhìn Vương Tiểu Thất ở bên cạnh rồi ngoắc ngón tay.
Vương Tiểu Thất lập tức chạy qua đấy ngay, cậu ta đặt một hạt dưa vào lòng bàn tay của Lý Phong.
Lý Phong cầm hạt dưa nhẹ nhàng bắn về phía Điền Nhất Đao
Đột nhiên!
“Xoẹt!”
Hạt dưa ấy lao nhanh như một viên đạn!
“Keng!”
Lại có một âm thanh chói tai vang vọng khắp bốn phía.
Rồi sau đó, tiếng đao vỡ vụn vang lên.
Chỉ nghe thấy tiếng ‘rắc’
Con dao đi theo Điền Nhất Đao 20 năm trời nhanh chóng vỡ nát, một nửa thanh dao rơi xuống mặt đất!
Đáng sợ!
Rồi sau đó là sự hoảng loạn tột cùng!
Cậu ta là người sao?!
Điền Nhất Đao sợ đến mức quay người bỏ chạy.
Lý Phong không đuổi theo, anh chỉ hờ hững nhìn hắn chạy đi.
Rồi sau đó, Lý Phong quay người nhìn những người có mặt ở đây.
“Nếu như khi nãy tôi không đến, các người có thể tưởng tượng được kết cục của mình như thế nào không?”
Tất cả mọi người đều cúi gằm đầu xuống.
Xấu hổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.