Trong những ngày qua, cô ta đã kéo hai chiếc lốp xe to tổ bố như Trần Quả kéo hôm trước.
Đồng thời, cô ta cũng được huấn luyện đặc biệt để tăng cường sức mạnh cho cánh tay.
Vô hình chung, sức mạnh cánh tay của cô ta đã được cải thiện rất nhiều.
Diêu Nhược Nam cuối cùng cũng hiểu rằng mấy ngày trước Lý Phong đã tính đến trận chiến hôm nay rồi!!
Anh ta là thần chắc?
Ngay cả trận đấu vài ngày sau cũng đoán chuẩn!
"Kéo”.
"Nâng chân lên”.
"Đá về phía trước”.
Sau ba mệnh lệnh liên tiếp, Diêu Nhược Nam đã hoàn thành các thao tác này một cách rất suôn sẻ.
Ngay sau đó, Diêu Nhược Nam cảm thấy chân phải của mình có lực đá mạnh đến mức bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cũng bất giác che đũng quần lại!
"A!!!"
Một tiếng kêu vô cùng thảm thiết!
Ngay cả Điền Minh Cường sau khi nghe thấy tiếng kêu này cũng khép chân lại.
Vỡ trứng rồi!
Điền Nhất Đao đã mất đi khả năng đàn ông.
"Anh rể ra ăn cơm!"
Lúc này, giọng nói của Hứa Hạo Nhiên vọng ra từ điện thoại.
"Được rồi, cô tự mình giải quyết thằng đó đi. Tôi phải đi rửa tay ăn cơm đây”.
Diêu Nhược Nam thừa thắng xông lên!
Hết cú đấm này đến cú đấm khác, đấm thùm thụp vào cơ thể của Điền Nhất Đao!
Hắn giống như bao cát, chỉ là mỗi lần đấm hắn, thứ rơi xuống không phải là cát, mà là máu!
"Oa, anh rể, anh đang xem phim bom tấn gì vậy? Đẫm máu quá”.
Hứa Hạo Nhiên từ sau lưng Lý Phong đi ra, định xem kỹ một chút thì video đã bị ngắt kết nối.
Lý Phong phủi tay, nói không thích hợp cho trẻ con xem, rồi đứng dậy đi ăn cơm.
Buổi tối tắm xong, Lý Phong chui vào nằm trong góc như thường lệ.
Hứa Mộc Tình cũng chui vào trong chăn sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Hôm nay trong phòng ở công ty, Lý Phong đã được ôm Hứa Mộc Tình.
Vì vậy, buổi tối Lý Phong cứ bứt rứt không yên.
Sau khi tắt đèn, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Bây giờ ngay cả một cây kim rơi xuống đất, cũng có thể nghe thấy nó một cách rất rõ ràng.
"Anh có lạnh không?"
Trong bóng tối, Lý Phong nghe thấy tiếng thì thầm rất nhỏ.
Tuy nhiên, giọng nói này lọt vào tai Lý Phong lại dễ chịu như âm thanh chốn thần tiên.
"Tất nhiên là lạnh rồi, sàn nhà lạnh quá”.
"Nếu lạnh, hay là... lên giường ngủ đi”.
Giọng nói của Hứa Mộc Tình yếu ớt nhỏ bé, dường như còn có chút run rẩy.
Sau khi nói xong, Hứa Mộc Tình cảm nhận được một cách rõ ràng trong không khí có một bóng đen nhô lên.
Ngay sau đó, chăn bông xung quanh được vén lên.
Tiếp đó, một ai đó chui tuột vào trong.
Hứa Mộc Tình chưa kịp phản ứng, thì đã nghe thấy giọng nói của Lý Phong vang vọng bên tai.
"Vợ, em tốt với anh quá”.
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai mỏng manh của Hứa Mộc Tình.
Ngay lúc đó, một cảm giác như điện giật khắp người khiến Hứa Mộc Tình rùng mình một cái.
Cô nhanh chóng quấn mình trong một chiếc chăn bông như một "cái giò", cô sợ hãi vùi đầu vào trong chăn.
"Đừng đến đây, em chỉ cho anh ngủ nhờ thôi. Phải vẽ vạch ngăn cách giữa chúng ta, nếu em chưa cho phép, anh không được qua đâu”.
"Ừ, được thôi!"
Lý Phong đáp rất dứt khoát, trong giọng nói còn có chút mừng thầm.
Sau đó, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Hứa Mộc Tình đột nhiên phát hiện ra giường của mình quá nhỏ.
Trước đây cô cứ tưởng nó to lắm cơ, mình cô nằm vặn vẹo đủ hướng mà vẫn còn thoải mái chán.
Nhưng bây giờ, cô cảm thấy chỉ cần trở mình, thì cô sẽ chạm phải Lý Phong.
Hơn nữa, hơi thở của Lý Phong luôn văng vẳng bên tai, làm cô xao động, tim đập loạn xạ.
Một lúc sau, Hứa Mộc Tình lại hỏi: "Anh ngủ chưa?"
Không có ai trả lời.