Chẳng lẽ Đông Hải này thật sự là đầm rồng hang hổ sao?
Lúc này, có một đầy tớ bước vào.
Cậu ta ôm một hộp chuyển phát nhanh, nói với Tô Chính Quốc: “Ông chủ, chúng ta mới nhận được một món hàng chuyển phát nhanh”.
Tống Đình Kiệt và Tống Viễn đưa mắt nhìn nhau.
Tô Chính Quốc thì đá quản gia một cước nữa, mắng to: “Còn ngơ ngác cái gì, mau mở ra cho tôi”.
Quản gia run rẩy mở cái hộp ra.
Vừa mở ra, ông ta lập tức hoảng sợ đến mức hét to, sau đó ngồi phịch xuống đất.
Tô Chính Quốc mọi khi luôn khoác lác dù núi Thái Sơn sụp đổ vẫn không biến sắc cũng sợ tái mặt.
Đầu… Đầu người!
Một cái đầu người máu chảy đầm đìa nằm trong hộp!
Kinh khủng đáng sợ!
Sắc mặt của cậu hai nhà họ Tống thông minh sáng suốt, mưu trí hơn người, thần cơ diệu toán kia cũng trở nên trắng bệch ngã ngồi trên sofa.
Anh ta trợn to mắt, há hốc mồm nhìn cái đầu trong hộp.
Mã Nam Lăng.
Ông trùm của An Hải này.
Vậy mà đã chết rồi!
Hơn nữa đầu người còn bị chuyển tới nhà họ Tô!
Lúc này, quản gia phát hiện trong hộp còn có một tờ giấy.
Ông ta run rẩy mở giấy ra, thấy mấy dòng chữ màu đỏ xuất hiện trước tầm mắt.
Cấm địa Đông Hải, kẻ muốn xông vào, đều phải chết!!
“Cậu chủ, bây giờ tôi sẽ đi xách đầu Lý Phong về đây!”
Tống Viễn cũng nổi giận rồi!
Hơi thở sắc bén lập tức bao phủ cả căn phòng, khiến việc hít thở của những người bên cạnh đều trở nên vô cùng nặng nề.
“Tôi sẽ không để anh ta chết quá dễ dàng, tôi sẽ khiến anh ta trở thành một tấm gương sáng! Đó là, tất cả những người chống lại nhà họ Tống đều phải có kết cục này!”
Tàn nhẫn.
Gian xảo.
Đây là cậu hai Tống Đình Kiệt của nhà họ Tống bây giờ.
Trong mắt Tống Đình Kiệt không ngừng loé lên ánh sáng hung ác.
Anh ta quay đầu nói với Tô Chính Quốc: “Ông lập tức đi gửi thư khiêu chiến cho tôi. Ba ngày sau, đấu một trận sống chết với Tống Viễn ở tỉnh”.
“Tôi muốn người của cả thế giới ngầm đều nhìn thấy Lý Phong bị Tống Viễn đánh chết.
“Tôi muốn bọn họ biết kết cục của việc cãi lời nhà họ Tống chúng ta!”
Chẳng mấy chốc, cả thế giới ngầm Giang Châu đều bùng nổ.
Cao thủ Tống Viễn đứng đầu nhà họ Tống khiêu chiến Lý Phong.
Thư khiêu chiến vừa mới gửi đi, bên phía Đông Hải lập tức đáp trả.
Chiến!
Một viên đá tạo nên muôn vàn gợn sóng!
Thế giới ngầm tỉnh Giang Châu sôi trào!
Tống Viễn và Lôi Vũ Giáp cũng không phải cao thủ cùng cấp bậc!
Nếu so sánh Lôi Vũ Giáp như một đứa trẻ, thì Tống Viễn chính là một người đàn ông trưởng thành khoẻ mạnh.
Tống Viễn không chỉ là cao thủ đứng đầu nhà họ Tống.
Dù là ở phương Bắc cao thủ như mây, hắn cũng có thực lực không hề yếu kém.
Lúc rất nhiều người đối mặt với Tống Viễn, ngay cả can đảm ngẩng đầu lên cũng không có.
Càng khỏi nói đến việc đứng trước mặt hắn vung dao nổ súng.
Từ khi xuất hiện tới nay, Tống Viễn đã gửi thư khiêu chiến cho tổng cộng hai mươi mấy cao thủ.
Chưa từng thua cuộc.
Hắn có một thanh kiếm.
Tên là kiếm Phong Ngâm.
Hai mươi mấy cao thủ kia đều chết dưới thanh kiếm này.
Hơn nữa đều là một kiếm cắt đứt cổ họng.
Cho nên ở thế giới ngầm, Tống Viễn còn có một cái biệt hiệu gọi là Ngâm Phong Nhất Kiếm!
Kiếm Phong Ngâm chém ra, ai cũng phải chết chắc!
Người của thế giới ngầm vừa nghe thấy tin này, trong đầu đều xuất hiện một suy nghĩ, chính là chết!
Chẳng những Lý Phong sẽ bị Tống Viễn đánh chết, mà còn bị sỉ nhục đến chết nữa.
Không ít người trong thế giới ngầm bắt đầu kích động.