Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 196: Muốn làm gì cũng được




Hứa Hiếu Dương mới nói xong câu này, Liễu Ngọc Phân đã quay đầu đáp lại một câu: “Thằng bé chính là con trai ruột của tôi”.
Đồng thời, Liễu Ngọc Phân còn chỉ vào Hứa Hạo Nhiên đang nhảy nhót bên cạnh.
“Còn nó là tôi nhặt được trong thùng rác bên cạnh nhà vệ sinh…”
Ngày hôm sau, Lý Phong dẫn Hứa Mộc Tình đến trung tâm nhà đất.
Nhân viên nhìn thấy Lý Phong và Hứa Mộc Tình chạy Mercedes đến thì vội vàng tươi cười đón chào.
Cô ta dẫn hai người tới trước mô hình căn hộ đang bán.
Giới thiệu một vài căn hộ rất tệ, gần như đều là bán không được.
Sau khi nhìn sơ qua, Lý Phong chỉ vào sa bàn mô hình căn nhà lớn hơn ở bên cạnh.
“Cô dẫn chúng tôi đi xem căn nhà bên kia thử”.
Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt nhân viên dần biến mất.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Vừa nghe thấy câu này của Lý Phong, cô ta đã biết hai người không phải thật lòng đến mua nhà.
Dù sao xe Lý Phong và Hứa Mộc Tình chạy chỉ có mấy trăm nghìn, sao có thể mua nổi một căn biệt thự giá trị hai mươi triệu chứ.
Nhân viên bán nhà lập tức không còn hăng hái nữa.
Điện thoại trong túi cô ta đúng lúc vang lên.
Nhân viên tiêu thụ lấy điện thoại ra xem, là ông chủ Lưu uống rượu cùng mình tối qua.
Cô ta lập tức cười tươi rói, phải biết rằng cô ta đã uống rượu với ông chủ Lưu này ba lần rồi.
Đêm qua, ông chủ Lưu đã nói hôm nay chỉ cần uống rượu với ông ta lần nữa, ông ta sẽ mua một căn biệt thự giá mười sáu triệu.
“A lô, ông chủ Lưu ạ!... Dạ, đúng, đúng, đúng, tôi có rảnh có rảnh!
Nhân viên bán nhà lo nói chuyện điện thoại, trực tiếp không quan tâm đến Lý Phong và Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình nhướng mày, đang định xoay người rời đi, Lý Phong chợt nắm lấy tay cô, mỉm cười với cô.
Sau đó, anh vẫy tay gọi một nhân viên tiêu thụ trẻ tuổi ở cách đó không xa đến.
Người này ăn mặc rất đơn giản, trên người cũng không đeo trang sức.
Khi nãy, lúc Lý Phong và Hứa Mộc Tình đi vào, cô ấy đang ngồi trong góc gọi điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại không phải ông chủ nào đó, mà là mẹ của cô ấy ở quê nhà.
Trong tay cô ấy còn cầm một hoá đơn chuyển tiền, có lẽ là mới chuyển tiền về quê.
Nhân viên bán hàng cung kính đi tới.
Cô ấy rất chuyên nghiệp giới thiệu đặc điểm của khu biệt thự cho Lý Phong.
Cô ấy giới thiệu rất tỉ mỉ, Hứa Mộc Tình cũng nghiêm túc lắng nghe.
“Ôi chao, người mời đúng là người mới, chẳng trách hai tháng rồi cũng không bán được cái nhà nào”.
“Khách hàng phải có phân loại, khu biệt thự này là cao cấp nhất của Đông Hải chúng ta”.
“Căn rẻ nhất trong đây cũng hơn tám triệu”.
Nhân viên bán nhà đã nói chuyện điện thoại với ông chủ Lưu xong đứng bên cạnh mỉa mai.
Lúc này, Lý Phong đi tới trước mô hình nhà ở.
Anh duỗi tay chỉ vào mấy căn biệt thự.
“Căn này, căn này, căn này, căn này”.
Anh liên tục chỉ vào mấy căn nhà.
Nhân viên tiêu thụ trẻ tuổi bên cạnh sáng mắt lên, giơ tay ôm lấy tim mình.
Trời ạ, chẳng lẽ anh muốn mua hết sao?
Tuy bốn căn biệt thự này là rẻ nhất, nhưng cộng lại cũng gần bốn mươi triệu.
Quá dữ dội, thật đúng là đại gia chân chính!
Hoa hồng của bốn mươi triệu cũng đủ để chữa bệnh cho bố rồi!
Nhưng tiếp theo Lý Phong lại nói một câu khiến cô ấy vô cùng nản lòng: “Mấy căn này đều không mua”.
Trái tim vốn đang bay lên của nhân viên tiêu thụ lập tức rơi xuống đáy cốc.
Nhưng trên mặt cô ấy vẫn mang nụ cười lễ phép.
Nhân viên bán nhà mới nói chuyện với ông chủ Lưu bên cạnh cất tiếng cười to.
Nhưng tiếng cười còn chưa dừng lại, Lý Phong lại nói thêm một câu: “Khu này ngoài mấy căn đó, còn lại tôi đều mua hết”.
“Hả?”
“Hả!?”
Hai nhân viên bán nhà đều ngây người.
Ngay cả mấy nhân viên vây xem bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn Lý Phong.
Lúc này, Hứa Mộc Tình duỗi tay kéo kéo ống tay áo của anh.
Cô biết Lý Phong có rất nhiều tiền, nhưng mua bảy căn biệt thự cùng một lúc cũng quá nhiều rồi!
“Mấy căn biệt thự này đều rất rộng, mua một căn là được rồi, mua nhiều chúng ta cũng không ở hết”.
Lý Phong thì cưng chiều nhìn cô: “Em và mẹ đều thích yên tĩnh, mua hết chỗ này rồi, nhà chúng ta ở đây muốn làm gì cũng được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.