Tiền Gia Bình chẳng hiểu Hắc Hổ đang nói gì, hắn vội đứng sát lại.
Hắn còn chưa kịp nói gì Tiền Thành Hào đã đưa tay đẩy vai hắn lùi ra sau mấy bước.
Tiền Thành Hào từ từ ngồi xổm xuống hỏi Hắc Hổ: "Chuyện gì vậy? Mày nói đi".
"Anh à, Đông Hải đáng sợ quá".
"Đó là cấm địa, kẻ nào vào thì kẻ đó chết".
Hắc Hổ vừa nhắc đến hai từ Đông Hải đôi mắt liền lộ vẻ sợ hãi.
Tiền Thành Hào cau mày nói: "Lý Phong đánh bọn mày thành thế này à?"
"Không phải Lý Phong".
"Là đàn em của hắn".
"Anh à, nhất định không được đến Đông Hải, không được đến".
"Đừng nghe lời cậu cả, đừng..." Hắc Hổ quá kích động, mắt trợn ngược lên, ngất lịm đi.
Thấy người anh em đi theo mình hơn hai mươi năm thành ra thế này, Tiền Thành Hào tức giận đạp đổ bàn trà bên cạnh.
Ông ta đột ngột ngẩng đầu nhìn Tiền Gia Bình nói: "Bố muốn nghe giải thích".
Tiền Gia Bình bối rối, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù Tiền Gia Triết gặp Lý Phong ở Giang Châu, còn bị Lý Phong xử lí, giờ đã thành đồ bỏ đi.
Những chuyện này đều do hắn tỉ mỉ sắp đặt cả.
Nhưng hắn không ngờ ba người Hắc Hổ sẽ bị đánh thành thế này.
Tiền Thành Hào tiến lên từng bước, Tiền Gia Bình liên tục lùi về sau.
"Bố đừng chỉ nghe lời Hắc Hổ nói".
"Con chỉ là theo lời bố dặn để ba người họ đến Đông Hải, những chuyện khác con không biết".
"Con chắc là mình không biết chứ?"
Vừa dứt lời Tiền Thành Hào vỗ tay.
Tang Cẩu kéo một người từ ngoài cửa đi vào.
Đó là một người đàn ông trung niên.
Người này đã bị đánh đến bầm dập mặt mũi.
Tang Cẩu ném ông ta xuống đất.
Tiền Thành Hào đạp chân lên đầu hắn, hỏi Tiền Gia Bình: "Con quen người này không?"
Tất nhiên Tiền Gia Bình quen người này rồi.
Ông ta là Trương Hữu Lễ luôn kè kè bên cạnh Tiền Gia Triết.
Tiền Gia Bình không ngờ Tang Cẩu nhanh tay đến vậy.
Để tránh nghi ngờ, hắn lắc đầu: "Con không quen hắn".
"Con không quen? Nếu con đã không quen thì giữ lại cũng vô dụng".
Nói xong Tiền Thành Hào ném một cái cốc thủy tinh xuống đất.
Ông ta nhặt một mảnh vỡ kề lên động mạch chủ của Trương Hữu Lễ.
Trương Hữu Lễ vội hét lên: "Cậu cả ơi, là tôi đây. Tôi là Trương Hữu Lễ mà".
Dù Trương Hữu Lễ có la hét thế nào thì vẻ mặt Tiền Gia Bình cũng chẳng thay đổi.
Tiền Thành Hào ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiền Gia Bình nói: "Hình như hắn rất thân với con đấy".
"Bố à, con thật sự không quen người này".
"Chắc ông ta đã từng gặp con ở một buổi tiệc nào đó nhưng con chẳng biết ông ta".
Tôn Man Lị ngồi cạnh khó chịu nói: "Gia Bình là con trai ông, ông không tin nó mà lại đi tin người ngoài à?"
Tô Man Lị quay đầu nói với Tang Cẩu: "Mau kéo ông ta ra ngoài đi, ông ta ở đây gào thét nghe phiền lắm".
Tôn Man Lị nói xong xoay người lên tầng.
Tiền Thành Hào nhìn bóng lưng bà ta, ánh mắt sắc bén.
Đúng lúc này di động của Tiền Gia Bình kêu lên.
Trong điện thoại Lý Phong dửng dưng nói.
"Bảo bối của mày đang trong tay tao, nếu muốn nó sống thì làm theo lời tao".
Vừa nghe thấy cách gọi “bảo bối” vẻ mặt Tiền Gia Bình lập tức thay đổi.
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông xa lạ từ trong điện thoại truyền đến vẻ mặt hắn càng xấu.
Vừa cúp điện thoại hắn lập tức xoay người bước vội ra ngoài, ngồi lên xe phóng như bay.
Tiền Thành Hào không biết Tiền Gia Bình ra ngoài làm gì.
Tôn Man Lị đang định vào phòng tắm rửa nghỉ ngơi thì thấy số lạ gọi đến.
Là Lý Phong gọi.
Giọng Lý Phong dửng dưng, lạnh lẽo.
"Bà Tiền à, tôi vừa lấy được bản báo cáo kết quả xét nghiệm rất thú vị từ trung tâm xét nghiệm DNA".
"Báo cáo xét nghiệm cho thấy cậu ba và ông Tiền không có quan hệ cha con đâu".
Tôn Man Lị sợ mất mật.
Cậu ba nhà họ Tiền - Tiền Gia Hâm.
Năm nay mới sáu tuổi đúng là không phải con ruột Tiền Thành Hào.
Đây là một bí mật, mà bố đẻ của nó cũng chết rồi.
Sao lại có người biết chứ?
Tôn Man Lị bình tĩnh nói: "Cậu muốn làm gì?"
"Nếu không muốn tôi gửi bản kết quả xét nghiệm cho ông Tiền thì hãy làm theo những gì tôi nói".
Vừa cúp điện thoại Tôn Man Lị đi giày cao gót "cộp cộp cộp" xuống tầng.
"Bà định đi đâu đấy? Để tôi chở bà đi".
Thấy Tôn Man Lị vội vàng ra ngoài, Tiền Thành Hào cau mày nói.
"Không cần, không cần. Ông cứ làm việc đi, tôi đến viện thăm con trai".
Nói xong Tô Man Lị tự lái xe đi.
Nhìn phòng khách trống vắng, sắc mặt Tô Thành Hào càng xấu.
Lúc này Tang Cẩu đi từ ngoài vào.
Tay hắn dính đầy máu.
"Làm gọn ghẽ rồi?"
"Xong rồi.", Tang Cẩu gật đầu.
"Mày lập tức cho người đi theo cậu cả và bà chủ, nếu hai người họ cùng đến một nơi thì gọi điện thoại cho tao".
Nửa tiếng sau.
Tiền Thành Hào dẫn người đến một khu chung cư cao cấp.
Vẻ mặt ông ta u ám đáng sợ.
Tiền Thành Hào, Tang Cẩu cùng mấy tên đàn em đang đợi thang máy.
Thang máy nhảy số đến tầng mười lăm.
Thấy số này Tang Cẩu phục Lý Phong sát đất.
Anh không chỉ có năng lực siêu phàm mà suy nghĩ cũng khác người bình thường.
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh.
Chỉ cần ở giữa có chút sai sót thì chuyện này sẽ không đặc sắc như vậy nữa.
Nhưng bây giờ bọn chúng vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Tôn Man Lị sợ bí mật của con trai bà ta bị phát hiện.
Tiền Gia Bình sợ xu hướng giới tính lệch lạc của mình bị người khác biết.
Tang Cẩu biết Tôn Man Lị ở tầng mười lăm này, bà ta cũng vừa mới đến đây.
"Đinh!"
Cửa thang máy mở ra.
Tôn Man Lị bối rối đến một căn phòng giơ tay gõ cửa.
Cửa nhanh chóng được mở ra.
Trong phút chốc hai người đều giật mình.
"Sao mẹ lại ở đây?"
Tôn Man Lị giật mình nhìn Tiền Gia Bình nói: "Mẹ đang muốn hỏi sao con lại ở đây đấy".
Tiền Gia Bình đang mặc một bộ áo choàng tắm, hình như hắn vừa tắm xong.
Tiền Gia Bình liếc nhìn hành lang rồi vội kéo Tôn Man Lị vào trong, còn đóng chặt cửa lại.
"Đây là nhà con mua cho tiểu Lưu".
Tiểu Lưu mà Tiền Gia Bình nhắc đến chính là thư kí của hắn.
Cũng là bảo bối mà Lý Phong nói đến trong điện thoại.
Tôn Man Lị chẳng chút bất ngờ khi biết Tiền Gia Bình thích đàn ông.
Bà ta biết từ lâu rồi.
Bởi vì biết Tiền Gia Bình không thích phụ nữ, sẽ không lấy vợ sinh con.
Nên bà ta cũng chẳng đề phòng hắn.
Bà ta không phải lo lắng đề phòng một người sau này sẽ không có con.
Mà lí do quan trọng nhất là Tiền Gia Bình không thích phụ nữ.
Việc này làm tình mẹ con của bọn họ càng giống tình chị em bạn dì hơn. Nói cách khác đây là phương thức giao lưu đặc biệt của bọn họ.
Cũng chính vì thế mà bọn họ còn thân thiết hơn cả mẹ con ruột.
Trong mắt người khác thì tình cảm thân thiết này không phải tình mẹ con đơn thuần.
Tiền Gia Bình dẫn Tôn Man Lị đến phòng khách: "Sao mẹ lại tới đây?"
Điện thoại của Tôn Man Lị lập tức đổ chuông.