Trong không khí, dư ảnh của anh mờ mờ ảo ảo!
Bay qua!
"Bốp!"
Một cái tát rõ mạnh đập vào mặt Ngô Văn Đào.
Sau tiếng da thịt chạm nhau giòn tan, Trác Bất Phàm lúc này mới nhanh chóng đưa tay đấm về phía Lý Phong!
"Dám đánh cậu Ngô, mày chết đi!"
Trác Bất Phàm tấn công bằng tất cả sức lực của mình.
Tuy nhiên, Lý Phong ra tay nhanh đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trác Bất Phàm chỉ cảm thấy bàn tay của mình đột nhiên bị tóm lấy, sau đó, như quần áo bị máy giặt vặn.
Xoắn một cái!
Xương cốt vỡ vụn!
"Á!!"
Què rồi.
Tay phải của Trác Bất Phàm đã bị Lý Phong bẻ gãy!
Lý Phong trở tay, tát Trác Bất Phàm một cái làm anh ta bay ra ngoài.
Sau đó quay đầu lại, nhìn về phía Ngô Văn Đào, kẻ đang mở to mắt, khóe miệng giật giật, cơ thể cũng đang run lên bần bật.
"Đừng qua! Đừng qua đây! Tao là cậu ba của nhà họ Ngô ở Cô Tô đấy!"
"Anh trai tao là Ngô Văn Xương, bố tao là Ngô Chính Đức! Nếu mày dám đánh tao, họ sẽ không tha cho mày đâu!"
"Bốp!"
Lý Phong giơ tay ra tát hắn: "Gì mà lắm mồm thế!"
Sau đó, Lý Phong túm tóc Ngô Văn Đào, nhàn nhạt hỏi: "Giờ mày trả lời tao một câu”.
"Nếu làm tao hài lòng, tao sẽ tha mạng cho mày”.
"Tao là cậu ba nhà họ Ngô, người nhà họ Ngô…”
"Bốp!"
Lý Phong lại tát Ngô Văn Đào một cái: "Mày điên à? Mày là cậu ba của nhà họ Ngô. Tao biết rồi, không cần nhắc lại nữa”.
Ngô Văn Đào đã phát điên: "Tao người nhà họ Ngô, người nhà họ Ngô, mày không biết nhà họ Ngô ở Cô Tô sao?"
"Tao biết, rồi sao?"
"Đây là Đông Hải, mày không biết quy tắc khi vào Đông Hải của tao sao?"
"Không biết Đông Hải là cấm địa của tất cả các gia tộc sao?"
"Một khi đã đến Đông Hải, thì phải tuân thủ các quy tắc của Đông Hải”.
Nói rồi, Lý Phong đã nâng cả người Ngô Văn Đào lên.
Lý Phong túm tóc của Ngô Văn Đào, khiến da đầu của hắn đau đến tê dại!
Ngô Văn Đào hét vào mặt Trác Bất Phàm đang ở bên cạnh mình: "Trác Bất Phàm, đồ rác rưởi, mày còn ngây ra đó làm gì?"
"Mau đến đây giết hắn cho tao!"
Trác Bất Phàm đột nhiên gầm lên một tiếng, ngưng tụ năng lượng toàn thân vào lòng bàn tay trái.
Thân ảnh của anh ta mờ ảo!
Tiếng gió hú!
"Bùm!"
Cuối cùng cũng có một người trúng chiêu của Trác Bất Phàm.
Anh ta thở hổn hển, cười nói: "Đây là kết cục khi dám khinh thường tao đấy!"
Khoảnh khắc mà Trác Bất Phàm ngẩng đầu lên nhìn, anh ta đã choáng váng.
Bởi vì người trúng chiêu của anh ta không phải Lý Phong, mà là Ngô Văn Đào!
Lý Phong đã dùng Ngô Văn Đào làm lá chắn.
"Ụa!!"
Ngô Văn Đào phun ra một ngụm máu lớn, máu ngay lập tức bắn tung tóe trên mặt Trác Bất Phàm.
Lúc này, tay của Lý Phong nhanh chóng vòng qua người của Ngô Văn Đào, quấn lấy cánh tay của Trác Bất Phàm như một con rắn độc.
"Rắc!"
"Á!!"
Gãy rồi.
Hai tay Trác Bất Phàm đã bị Lý Phong bẻ gãy.
Từ nay về sau, anh ta đã không còn cái danh đại sư nữa.
Lý Phong nhìn Ngô Văn Đào đang sống dở chết dở, lãnh đạm nói: "Tiếp tục câu hỏi khi nãy”.
"Sao chúng mày lại biết cô Cố đang ở nhà tao?"
"Ai cho chúng mày biết vị trí nhà của tao?"
"Tao, tao……"
Ngô Văn Đào mặt mày tái mét, toàn thân run rẩy.
Hai môi hắn run lên: "Tao nói rồi thì mày sẽ thả tao đi chứ?"
Thấy Lý Phong gật đầu, Ngô Văn Đào nhanh chóng nói hết những gì mà hắn biết.
Thì ra trong nội bộ của Đông Hải có nhiều gián điệp của các đại gia tộc lẻn vào.
Ngô Văn Đào có thể tìm thấy Cố Ngôn Hi trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đều là dựa vào những người này.
Nghe xong, Lý Phong lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Đức Luân.
"Tôi có việc cho anh đây”.
"Trong vòng tám giờ đồng hồ, dọn sạch toàn bộ Đông Hải cho tôi”.
"Nếu vẫn còn cho dù là một con bọ ở Đông Hải thôi, thì sau anh sẽ phụ trách việc dọn dẹp vệ sinh công cộng của toàn bộ cái Đông Hải này!"
Ngay khi lệnh của Lý Phong được đưa ra, toàn bộ Đông Hải lập tức náo loạn.
Toàn bộ Đông Hải, từ xó xỉnh cho đến ngóc nghách, bất kì chỗ nào mà con người có thể trốn đều bị đám người Lưu Đức Luân lật tung hết lên.
Tai mắt của những đại gia tộc ẩn mình trong Đông Hải này đã bị xử lý hết trong một đêm.
Những tên này sau khi bị bẻ gãy tay gãy chân.
Thì đã bị ném ra ngoài biên giới Đông Hải.
Và đi cùng chúng còn có Ngô Văn Đào và Trác Bất Phàm.
Khi Ngô Văn Đào trở về nhà, điều chờ đợi hắn là tiếng gầm của cha hắn, Ngô Chính Đức.
"Mày bị ngu à? Đông Hải bây giờ là cái gai trong mắt tất cả mọi người”.
"Mày có biết mấy thế gia có tiếng đó phải tốn biết bao nhiêu công sức mới đưa được mấy tên gián điệp đó vào không”.
"Thế mà chỉ vì mấy lời nói của mày, công cốc cả rồi!"
"Mấy gia tộc ở Bắc Phương, Nam Phương, thậm chí ở cả Thành Hải đã gọi điện đến để chất vấn đấy”.
"Tao đã phải nói bã bọt mép vì cái loại não tôm nhà mày đấy!"
Ngô Văn Đào nhìn Ngô Chính Đức với vẻ mặt đau buồn: "Bố, con là con ruột của bố đấy!"
"Con bị người ta đánh thành như thế này rồi mà bố chả an ủi con được câu nào, con vừa về đã mắng con”.
"Đông Hải có gì mà ghê gớm chứ? Bây giờ con sẽ dẫn người đến đó rồi lật tung cái Đông Hải đó lên”.
"Con muốn treo thằng Lý Phong kia lên, con muốn nấu hắn bằng tiền của hắn!"
Ngô Chính Đức tức giận đứng trước mặt Ngô Văn Đào.
Ông ta trừng mắt cảnh cáo: "Mày ngoan ngoãn cho tao một tí đi, nếu không tao ném mày xuống tầng hầm đấy!"
Khi nghe đến việc sẽ bị ném xuống tầng hầm lạnh và ẩm thấp, không có ánh sáng.
Ngô Văn Đào rùng mình dữ dội!
Lúc này, Ngô Văn Xương ngồi ở bên cạnh nãy giờ không nói lời nào, mở miệng nói: "Bố, tuy rằng Lý Phong này có thể đánh bại cao thủ hàng đầu nhà họ Tống”.
"Nhưng chúng ta không phải là không thể đối phó với hắn”.
"Hơn nữa Đông Hải giờ là một miếng thịt mỡ khổng lồ”.
"Tại sao không hy sinh một chút, rồi chiếm trọn Đông Hải?"
Mấy câu nói con trai cả khiến Ngô Chính Đức thở dài.
"Con không biết à, giờ mọi người đều đang hoài nghi thân phận thật sự của Lý Phong”.
"Không phải Lý Phong chỉ là một tên lang thang ăn mày, một thằng ở rể vô dụng sao?"
Ngay khi nghe thấy Ngô Văn Đào nói vậy, Ngô Chính Đức lập tức quay đầu liếc hắn một cái: "Mày thì biết cái gì!"
Ngô Văn Xương suy nghĩ một chút nói: "Lý Phong này họ Lý”.
"Chẳng lẽ hắn có liên quan đến nhà họ Lý, gia tộc lớn ở Bắc Phương sao?"
"Bắc Phương có tận mấy gia tộc họ Lý. Nếu chỉ là một trong số họ, hắn sẽ chả đến xưng hùng xưng bá ở Đông Hải đâu”.
"Điều mọi người hoài nghi nhất bây giờ là rất có thể hắn có quan hệ họ hàng với nhà họ Lý, gia tộc đứng đầu ở thủ đô”.
Vừa nghe đến thế gia đứng đầu ở thủ đô, sắc mặt Ngô Văn Xương vốn bình tĩnh dần dần sa sầm xuống.
Đồng thời, trong con ngươi của anh ta hiện lên vẻ sợ hãi khủng khiếp.
"Bố, sao có thể chứ? Không phải chúng ta đã có tất cả thông tin về con cháu của gia tộc đứng đầu ở thủ đô rồi sao”.
"Trong số những người này, không có ai tên là Lý Phong cả”.
Ngô Chính Đức nhìn con trai cả của mình bằng ánh mắt tán thưởng.
Con trai lớn của ông ta đúng là rất được việc.
Anh ta là trụ cột của cả gia đình.
So với đứa em trai bất tài của anh ta, đúng là một trời một vực.
Ngô Chính Đức nói: "Bây giờ chúng ta không loại trừ hai khả năng”.
"Một là một người con nào đó nhà họ Lý đã đổi tên, lúc chúng ta lơ là, đã chiếm đoạt toàn bộ Đông Hải”.
"Hơn nữa đã bao trọn Đông Hải, khiến nó trở thành một toà thành kiên cố, không cho kẻ nào lọt qua”.
"Nhà có thực lực này ở Bắc Phương không đến năm nhà”.
"Khả năng còn lại là Lý Phong gặp may, thừa cơ để có được vị trí như bây giờ”.