Ngô Chí Vinh vô cùng tức giận, lửa hận bùng lên sâu sắc.
Bất kể người nào lão liếc mắt qua đều lập tức khép chân lại, người thẳng tắp.
Cho dù kẻ địch mạnh đến mức nào, đàn ông trong gia tộc Ngô Thị chúng ta sẽ không bao giờ chọn rút lui đầu hàng.
Vào lúc mọi người cho rằng họ sẽ phải chiến đấu với một gia tộc lớn nào đó ở phía Nam hoặc phía Bắc.
Ngô Chí Vinh lại nói: “Lý Phong Đông Hải, giết cháu trai của tôi, còn có vệ sĩ đã đi theo tôi nhiều năm Ngô Sơn”.
“Thậm chí còn giết cả mười hai thành viên trong đội hộ pháp ưu tú của gia tộc Ngô Thị chúng ta”.
“Vô cùng nhục nhã! Đây thật sự là một nỗi nhục vô cùng lớn!”
“Gia tộc Ngô Thị chúng ta đã quát gió gọi mây suốt nhiều năm nay, chưa từng gặp phải chuyện như vậy bao giờ!”
“Với tư cách trưởng tộc Ngô Thị, tôi, Ngô Chí Vinh, ra lệnh cho tất cả mọi người trong gia tộc Ngô Thị”.
“Tôi muốn nhuốm máu Đông Hải!”
Đông Hải?
Lý Phong?
Mọi người thấy việc đối phó với một nơi nhỏ bé lại phải dùng nhiều người như vậy.
Cho rằng trưởng tộc làm quá mọi chuyện.
Ngô Sơn và mười hai thành viên của đội hộ pháp chết ở Đông Hải, nhất định là do âm mưu của bọn chúng”.
Dù sao, Ngô Văn Đào cũng là cậu ấm rác rưởi nhất trong dòng họ.
Ngày thường, ngoài việc chơi gái, đua xe thì cũng chẳng làm được trò trống gì.
Loại rác rưởi như thế này, đừng nói là có Ngô Sơn bảo vệ.
Cho dù đưa theo cao thủ số một đi cùng, cũng sẽ bị sự ngu ngốc của hắn hại chết thôi!
Rất nhiều người trẻ tuổi không biết Đông Hải là nơi nào, người tên Lý Phong là ai?
Nơi mà họ chưa từng nghe đến tên.
Nói trắng ra thì chỉ là một tỉnh lẻ nhỏ bé.
Một kẻ xuất thân từ một xó xỉnh không ai biết tới thì liệu có thể lợi hại đến mức nào?
“Để tôi đi cho. Bây giờ tôi sẽ dẫn theo bốn cao thủ đến Đông Hải!” Một người đàn ông trung niên bước ra.
“Bác, để cháu đi cho! Cháu đã từng đến Đông Hải một lần, nơi đó cháu biết”.
“Sáng ngày mai cháu có thể chặt đầu tên Lý Phong cùng lũ anh em bạn bè thân thích của hắn mang về đây cho bác!”
Lúc này, bên dưới có rất nhiều người chủ động xin đi đánh giặc.
“Tốt lắm, như vậy mới đáng mặt đàn ông gia tộc Ngô Thị!”
Ngay khi Ngô Chí Vinh chuẩn bị điều quân, Ngô Chính Đức và Ngô Văn Chương lập tức đứng dậy.
“Bố, Lý Phong nhất định sẽ phải chết”.
“Nhưng con cầu xin bố, chờ thêm hai ngày nữa”.
“Chờ tin tức từ phía Bắc, bố hãy ra tay”.
Ngô Chí Vinh nhìn con trai ruột của mình, tức giận cười lớn: “Đây chính là con trai tốt của tôi, đây chính là người bố tốt của cháu tôi”.
“Con trai ruột của con chết rồi, chết trong tay một kẻ tiểu nhân vô danh”.
“Thay vì tức giận hoặc xấu hổ, con lại ngăn cản người đầu bạc báo thù cho người đầu xanh”.
“Con muốn làm bẽ mặt gia đình họ Ngô sao?”
Ngô Chí Vinh đập mạnh tay xuống bàn, đá hoa dưới góc bàn ngay lập tức nứt đôi.
“Loại chuyện này nếu để truyền ra ngoài, thì người khác sẽ nghĩ sao về gia tộc chúng ta?”
“Người khác sẽ nói, gia tộc Ngô Thị ở Tô Cô là những kẻ hèn nhát, và trưởng tộc của bọn họ là một tên phế vật!”
“Hổ dữ ở phía Bắc, cá sấu khổng lồ ở phía Nam, nhà họ Ngô không dám động vào”.
“Thế nhưng Đông Hải nhỏ bé này, nhà họ Ngô chúng ta lẽ nào lại để bọn chúng sỉ nhục, ức hiếp sao?”
Ngô Chính Quốc vội vàng giải thích: “Bố, theo như thông tin con có được, tên Lý Phong này thực lực không phải dạng vừa”.
“Cao thủ số một nhà họ Tống, ba anh em Hắc Hổ nhà họ Tiền đều bại trận dưới tay hắn”.
“Đến cả Ngô Sơn cũng không phải đối thủ của hắn! Việc này chứng minh điều gì?”
“Điều này cho thấy sau lưng hắn nhất định phải có sự hỗ trợ của gia tộc lớn ở phía Bắc hoặc phía Nam”.
“Con thậm chí nghi ngờ rằng hắn là người của gia tộc Lý Thị ở thủ đô”.
“Đợi thêm vài tiếng nữa, người chúng ta phái tới thủ đô nhất định sẽ có tin tức”.
Lúc này, tại một căn tứ hợp viện ở thủ đô.
Tứ hợp viện này tồn tại cách biệt so với bên ngoài.
Nhìn có vẻ rất cổ kính.
Mỗi một viên gạch, một một viên ngói ở đây đều có lịch sử thăng trầm hàng trăm năm.
Tại lối vào sân, một chiếc ô tô Mercedes đang đậu.
Có ba người nhà họ Ngô đứng bên cạnh.
Bọn họ đã đứng suốt một đêm.
Vẻ mặt lo lắng.
Ở cổng tứ hợp viện, không có vệ sĩ cao to cường tráng, cũng không có vệ sĩ trẻ tuổi.
Chỉ có một ông lão trạc sáu mươi tuổi, mái tóc đã bạc trắng, cong người, cầm chổi quét dọn những chiếc lá rơi trên mặt đất.
Ông lão càng quét chậm.
Người của gia tộc Ngô Thị càng lo lắng chờ đợi.
Bọn họ như đang đứng trên đống lửa, bồn chồn bất an.
Lúc này, bên trong một căn phòng đọc sách của tứ hợp viện.
Một người đàn ông trung niên anh tuấn uy vũ, mặc quần áo thời Đường đang cầm bút vẽ những đường nét rồng bay phượng múa trên giấy Tuyên Thành.
Phía sau ông ta là người quản gia đã đón Lý Phong tại sân bay quốc tế Đông Hải.
Quản gia Lý Lâm cung kính đứng đó hơn nửa giờ.
Ông ấy thấy người đàn ông đó cuối cùng cũng dừng bút mới mở miệng hỏi.
“Lão gia, người của nhà họ Ngô ở Cô Tô, đã đứng đợi bên ngoài cả đêm”.
Lý Tấn, trưởng tộc nhà họ Lý, gia tộc đầu tiên ở thủ đô.
Là nhân vật chỉ cần dậm chân thôi cũng khiến toàn bộ thủ đô, thậm chí là toàn miền Bắc đều phải run rẩy”.
Ông ta mặt không cảm xúc.
Lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Bọn họ đến để xác minh thân phận của cậu hai”.
Lý Tấn lại đổi một tờ giấy Huyên Thành mới, nhẹ giọng hỏi một câu.
“Cậu hai nào?”, gia tộc Lý Thị của chúng ta từ khi nào có cậu hai vậy?”
Lý Lâm đã đi theo Lý Tấn mấy chục năm đương nhiên hiểu rõ tính khí nóng nảy của lão gia.
Ông ấy tiếp tục giải thích: “Theo tin tức báo cáo mới nhất từ đám thuộc hạ”.
“Cậu hai đã giết chết con trai thứ ba của nhà họ Ngô ở Cô Tô và toàn bộ mười hai người trong đội hộ pháp”.
“Bây giờ nhà họ Ngô ở Cô Tô định tấn công Đông Hải, nuốt miếng thịt béo bở này”.
“Một gia tộc Ngô Thị nhỏ bé, nếu như nuốt được thì để bọn chúng nuốt đi”. Vừa nói, Lý Tấn đánh rơi một vết mực trên mặt giấy.
“Lão gia, mặc dù trong mắt ông nhà họ Ngô chỉ là một gia tộc nhỏ bé, nhưng đối với Đông Hải thì cũng là một mối đe dọa lớn. Tôi lo rằng….”
“Bọn chúng là Chiến Thần Biển Đỏ uy nghiêm lừng lẫy, dưới tay chúng chỉ huy cả vạn quân, còn cần hai lão già chúng ta phải lo lắng sao?”
“Nhà họ Lý không có cậu hai!”
Lý Lâm vẫn muốn nói nhưng Lý Tấn tức giận xua tay.
Lý Lâm không còn cách nào khác, xoay người rời đi.
Còn lúc này, trong phòng đọc sách phong cách cổ xưa.
Trên mặt bàn trước mặt Lý Tấn, ba từ lặp đi lặp tại trên tờ giấy Huyên Thành đã ố vàng.
Tiểu tử thối!
Tiểu tử thối!
Tiểu tử thối!
Tại biệt thự cổ nhà họ Ngô ở Cô Tô.
Hai phe do Ngô Chí Vinh và Ngô Chính Quốc đứng đầu đang tranh cãi kịch liệt.
Đúng lúc này, một vệ sĩ ở bên ngoài cửa nhận được cuộc gọi.
Anh ta nhanh chóng quay người lại, vội vàng bước vào và nói với Ngô Chính Đức.
“Lão gia, tin tức đã được xác nhận rồi”.
“Lý Phong không có quan hệ gì với bất kỳ gia tộc nào ở phía Bắc cả”.
Vừa dứt lời, mọi người lập tức dừng cãi vã.
Ngô Văn Xương bình tĩnh nói: “Nếu Lý Phong không phải người của gia tộc Lý Thị ở phía Bắc, vậy thì có thể là ngươi do cá sấu lớn ở phía Nam phái đến”.
“Nếu nhà họ Ngô chúng ta thực sự nuốt chửng Đông Hải, e rằng sẽ đắc tội với họ”.
“Ông nộii, vụ này không có hời!”
“Bốp!”
Ngô Chí Vinh tức giận tát Ngô Văn Chương.
“Súc vật! Không ngờ rằng trong số con cháu Ngô Chí Vinh tôi lại có loại cháu trai như thế này”.
Ngô Văn Xương ôm chặt khuôn mặt sưng tấy, không dám nói nữa.
Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được sát khí trên người Ngô Chí Vinh.
Ngô Chính Đức nhìn người bố độc đoán của mình, chỉ có thể thở dài ngao ngán.
“Tóm lại, chỉ cần Lý Phong không phải là người của gia tộc Lý Thị là được”.
“Còn về phần cá sấu lớn ở phía Nam, chờ nhà họ Ngô đánh sập Đông Hải, đến lúc đó tới nhà tạ tội là được”.
Lúc này, Ngô Chí Vinh giơ tay lên: “Xuất phát! Tôi muốn Lý Phong và tất cả người thân của hắn đều phải chôn cùng với cháu trai ngoan của tôi!”
“Ngô Hải!”
“Có!”