Lúc này, trung tâm vận tải hành khách Đông Hải.
Một nhóm nam nữ xuống xe, lần lượt bước ra ngoài.
Một số người trong số này đã lên xe buýt.
Một số bắt taxi.
Một số chọn đi bộ.
Bọn họ nhanh chóng tách ra.
Nửa tiếng sau, mười mấy người đến nhà kho của một cửa hàng kim khí.
Chờ người cuối cùng đến.
Một thanh niên dẫn đầu cởi mũ, lạnh lùng hỏi: “Mọi người đã đến đủ hết chưa?”
Tên nhỏ con bên cạnh, hai con dao ngắn gắn ở thắt lưng, lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Đến đủ rồi”.
Người đàn ông dẫn đầu liếc nhìn mọi người xung quanh.
Hắn lấy ra một phong bì và đặt một vài bức ảnh lên bàn.
“Những người trong ảnh đều phải đặc biệt quan tâm chú ý”.
“Đặc biệt là người đàn ông tên Lý Phong này”.
“Theo tình báo, thực lực của hắn không hề yếu, có thể đến từ gia tộc lớn ở phía Nam.
Mọi người gật đầu, hắn tiếp tục nói.
“Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, khiến đất Đông Hải nhỏ bé này chìm trong hỗn loạn”.
“Tiếp sau đó cứ ba người một nhóm, sử dụng những kỹ năng tốt nhất của mọi người để phá hủy thành phố sạch đẹp này”.
“Hãy biến thành phố này trở nên bẩn thỉu và hôi hám!”
“Sau khi truyền thuyết về vùng đất cấm Đông Hải bị phá vỡ, chúng ta sẽ cùng nhau tập hợp lực lượng và đối phó với Lý Phong”.
“Đúng!”
Chẳng mấy chốc, những người này giống như những con chuột trong bóng tối, lao nhanh về phía khắp các ngóc ngách ở Đông Hải.
Sau khi màn đêm buông xuống, Đông Hải vắng lặng hơn nhiều so với ban ngày.
Âu Dương Diểu Diểu xuống xe buýt, đeo cặp đi về phía con hẻm không xa phía trước.
Cô ấy từ nhỏ đã lớn lên ở đây.
Cô ấy đã đi bộ qua con hẻm này hơn mười năm, và thậm chí khi nhắm mắt cô ấy cũng có thể thuận lợi đi qua được.
Hôm nay mặc dù là ngày đầu tiên cô ấy đi làm, nhưng Âu Dương Diểu Diểu có cảm giác như đã tìm được ngôi nhà mới.
Ở công ty, mọi người đều hòa thuận.
Ai cũng nở một nụ cười hạnh phúc.
Mọi người cũng rất xông xáo.
Sự nỗ lực của mỗi người, cấp trên đều có thể thấy được.
Thành quả làm việc của mỗi người, cấp trên cũng rất trân trọng.
Âu Dương Diểu Diểu biết rằng cuộc sống sau này của mình sẽ ngày càng ttốt hơn.
Nghĩ đến những chuyện vui vẻ, Âu Dương Diểu Diểu đang đi trên đôi giày cao gót nhẹ nhàng nhảy chân sáo trên sàn bê tông cứng.
Trong khi ngâm nga một bài hát, cô ấy đi về phía nhà của mình.
Chỉ cần rẽ vào phía trước và đi bộ thêm vài chục mét là đến nhà cô ấy.
Đúng lúc này, đột nhiên có một luồng gió lạnh từ phía sau thổi tới.
Âu Dương Diểu Diểu rùng mình.
Đồng thời, cô ấy cũng cảm thấy có người ở phía sau mình.
Và ngay lúc cô ấy quay đầu lại, một bàn tay to đột nhiên duỗi ra!
“Bụp!”
Đối phương nắm lấy đầu của Âu Dương Diểu Diểu và đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
Ngay lập tức, máu trào ra, Âu Dương Diểu Diểu cảm thấy thế giới như quay cuồng.
Trước khi cô có thể đứng vững, đối phương đã ấn đầu cô thêm một lần nữa và tiếp tục đập mạnh vào tường.
“Bụp!”
Một lần!
“Bụp!”
Hai lần!
Trên trán Âu Dưởng Diểu Diểu hằn sâu nhiều vết máu, cơ thể cô ấy ngã gục trên mặt đất.
Ý thức của cô ấy bắt đầu mờ dần.
Cô ấy rất muốn hét lên thật to.
Nhưng không còn sức lực.
Cô ấy cũng muốn vùng dậy chạy trốn.
Nhưng không còn sức lực.
Cô ấy càng muốn ngầng đầu lên nhìn, là ai đã đối xử với mình như vậy.
Nhưng không còn sức lực!
Bóng đen này nắm lấy tóc của Âu Dương Diểu Diểu và từ từ kéo cô ấy đi về hướng khác....
“Tinh tinh tinh....”
Kèm theo đó là tiếng chuông điện thoại reo lên.
Lý Phong vừa trở về nhà, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Là Lưu Đức Luân gọi tới.
Giọng nói của Lưu Đức Luân trong điện thoại vô cùng u ám.
Đồng thời cũng mang theo âm điệu lạnh lùng: “Đại ca, xảy ra chuyện rồi!”
Lý Phong cau mày: “Nói”.
“Vừa rồi, hơn hai mươi người đã bị tấn công bởi những kẻ lạ mặt”.
“Mấu chốt là những người bị tấn công đều là những người dân bình thường”.
“Bọn họ không có bất kỳ chống lưng nào, cũng không gây thù chuốc oán với bất kỳ ai”.
“Hơn nữa, trong đó còn có một số nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Lý Phong cầm điện thoại bước ra sân.
Ngày thường nhìn thấy Lý Phong, những chú cá koi sẽ bơi đến há miệng đòi ăn.
Nhưng lúc này, bọn chúng lần lượt chìm xuống dưới đáy.
Chúng co ro dưới gầm cầu.
Hoặc trốn trong các khe đá.
Không dám tiến tới.
Giờ phút này, Lý Phong giống như một con dao dính máu, đằng đằng sát khí!
“Có ai chết không?”
Khi nghe thấy câu hỏi của Lý Phong, giọng Lưu Đức Luân cũng từ từ trầm xuống.
“Có, năm người đã chết”.
“Năm người này không có quan hệ gì với tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Tuy nhiên, vừa nghe thấy có người nói, một nhân viên nữ của tập đoàn Lăng Tiêu hình như đã mất tích”.
Cánh cửa sau lưng Lý Phong lúc này đột nhiên bị đẩy ra.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng chạy tới: “Anh rể, anh rể!”
“Không biết xảy ra chuyện gì, không gọi điện thoại được cho Diểu Diểu”.
“Có thể là do điện thoại em hỏng rồi, anh cho em mượn điện thoại một chút”.
Câu nói này của Hứa Hạo Nhiên khiến lòng Lý Phong thêm nặng trĩu.
Âu Dương Diểu Diểu là đàn em khóa dưới cùng trường đại học với Hứa Mộc Tình.
Mối quan hệ thời đại học của hai người rất tốt.
Những năm gần đây vẫn luôn liên lạc với nhau.
Cô ấy cũng là một nhân viên mà Hứa Mộc Tình rất xem trọng.
Đồng thời, Lý Phong cũng chưa từng nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên cuống quýt vì một cô gái nào như vậy.
Có thể thấy rằng Hứa Hạo Nhiên thật sự rất thích Âu Dương Diểu Diểu.
Lý Phong vươn tay nhẹ nhàng khoác lên vai Hứa Hạo Nhiên: “Em đừng lo lắng, anh sẽ nhanh chóng tìm được cô ấy”.
Hứa Hạo Nhiên ngây người ra: “Anh rể, anh nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Diểu Diểu bị bắt cóc rồi sao?”
Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong, điện thoại nhận được một đoạn video ngắn.
Do một người lạ gửi tới.
Vừa nhấp mở video.
Lý Phong hai mắt trợn tròn.
Còn Hứa Hạo Nhiên nổi giận đùng đùng.
Đoạn video không có âm thanh, nhưng hình ảnh rất rõ ràng.
Một người đàn ông.
Hắn mặc bộ đồ màu đen.
Hắn đứng sau lưng Âu Dương Diểu Diểu, ấn đầu cô ấy và lần lượt đập mạnh vào tường.
Cho đến khi Âu Dương Diểu Diểu mềm nhũn ngã xuống đất.
Sau đó, hắn nắm tóc Âu Dương Diểu Diểu, từ từ nhấc cô ấy lên khỏi mặt đất.
Sau đó, dí thẳng vào ống kính.
Khuôn mặt đầy máu.
Máu tươi be bét che khuất khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Diểu Diểu, khiến cho người khác nhìn thấy mà phát hoảng.
“Mẹ kiếp, em phải giết hắn, em phải giết hắn!”
Hứa Hạo Nhiên giận dữ gào lên, rồi xoay người muốn xông ra khỏi biệt thự.
Lý Phong túm lấy cổ áo sau của Hứa Hạo Nhiên khiến cho cậu ta ngã sõng soài ra đất.
Lý Phong lạnh lùng nhìn Hứa Hạo Nhiên: “Muốn đi cứu người, trước tiên hãy nghĩ xem mình có năng lực đó hay không”.
Nói xong, Lý Phong xoay người đi về phía bãi đậu xe, anh nói mà không quay đầu lại..
“Bảo mẹ, món thịt băm xào chua ngọt hôm nay nhớ để phần anh một nửa”.