Bóng Lý Phong đột nhiên lóe lên.
Tất cả những chiếc đinh sắt được bắn ra không trung đều rơi xuống cánh cửa cách đó không xa.
“Hả?”
Kinh ngạc.
Vưu Căn Thủy vô cùng kinh ngạc.
“Không ngờ rằng mày lại có thể tránh được”.
Vưu Căn Thủy vừa nói vừa vỗ tay
Trong bóng tối gần đó, vài người đàn ông bước ra.
Khí thế!
Những người này đều mang một luồng sát khí bức người!
Bọn chúng giống như một thứ vũ khí, trên người ai cũng bê bết máu, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Lúc này, Lý Nhị Ngưu, Vương Tiểu Thất nhanh chóng bước đến đứng bên cạnh Lý Phong.
“Đại ca, những tên này giao cho bọn tôi đi”.
Lúc này, trong mắt đám người Lý Nhị Ngưu tràn đầy lửa giận.
Vừa dứt lời, Lý Nhị Ngưu xông đến trước mặt một tên trong số đó.
Lý Nhị Ngưu tập luyện võ chân.
Anh ta bật lên, xoay hai vòng trong không trung, đá thẳng vào người đàn ông.
“Phịch!”
Lý Nhị Ngưu vừa nhảy lên, cơ thể anh ta đột nhiên bay ngược trở lại, ngã mạnh xuống bên cạnh Lý Phong.
Tên đánh Lý Nhị Ngưu bay lên trong không trung, vẻ mặt khinh thường phun ra hai chữ: “ Vô dụng!"
Lý Nhị Ngưu lập tức đứng dậy, lại xông lên.
Tuy nhiên, anh ta vừa xông lên lại bị đánh bay ngược về.
Dương Thiện Tề ở bên cạnh muốn lên giúp đỡ nhưng bị Lý Phong vươn tay cản lại.
Lý Phong nói với Tang Cẩu, Vương Tiểu Thất và Dương Thiện Tề: “Hãy chọn đối thủ của các cậu, mỗi người một tên”.
Vưu Căn Thủy phá lên cười khi nghe thấy những lời này của Lý Phong.
Khi tiếng cười của hắn vừa dứt, lập tức giận dữ nhìn chằm chằm anh: “Tự cho mình là tài giỏi, thật ngu dốt”.
“Trong đám phế vật chúng mày, chỉ có một mình thằng Lý Phong mày còn được coi là có chút bản lĩnh”.
“Bọn đứng bên cạnh mày là cái thá gì?”
“Phế liệu nhặt ra từ bãi rác lại dám trưng lên quầy?”
“Thật đáng xấu hổ mà!”
Đám người Lý Nhị Ngưu nhìn nhau, không nói nhiều lời lập tức gầm lên một tiếng giết
Trận chiến ngay lập tức bắt đầu.
Cú đấm liên tục không dứt!
Tiếng la thất thanh không ngừng!
Người của Lý Phong ai cũng không sợ chết, đồng thời cũng có sức chịu đựng phi thường.
Nhưng đối thủ của bọn họ thật sự quá mạnh.
Hai bên hoàn toàn không cùng đằng cấp.
Đặc biệt là Vương Tiểu Thất.
Đối thủ của cậu ta nắm chặt hai con dao ngắn trong tay.
Vương Tiểu Thất bây giờ người toàn vết thương.
Quần áo của cậu ta thấm đẫm màu máu.
Nhưng cậu ta từ đầu đến cuối vẫn luôn nghiến răng chịu đựng.
Một con thú dữ cho dù có bị thương thì ánh mắt vẫn luôn tràn đầy sát khí.
Không chịu thua!
Không thể thua!
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Trận chiến ác liệt!
Hai bên lao vào đánh nhau, tiếng tay đấm chân đá bịch bịch.
Âm thanh như bị bóp nghẹt phát ra từ Vương Tiểu Thất và những người khác.
Dù cho có kiên trì chiến đấu đến đâu, dũng cảm xông lên như thế nào.
Đối mặt với sức mạnh áp chế tuyệt đối, tất cả đều ngã xuống.
Từng người một ngã xuống bên cạnh Lý Phong, thậm chí không đứng dậy nổi.
“Ha ha ha! Đã nhìn thấy chưa, đây chính là những tên phế vật mà mày đã dày công nuôi dưỡng”.
“Rác rưởi mãi mãi là rác rưởi, ngoài việc mang đến lò để đốt thì làm gì còn tác dụng gì nữa”.
Khi Vưu Căn Thủy đang nói chuyện, thuộc hạ của hắn từng người một vây quanh Lý Phong.
Lúc này, Lưu Đức Luân đứng sau lưng Lý Phong đã di chuyển.
Chỉ là, Lưu Đức Luân mới tiến lên hai bước.
Lý Phong đột nhiên nói: “ Đứng im".
Lý Phong bình thản nhìn Lưu Đức Luân nói: “Giờ học đã kết thúc”.
Nói xong, Lý Phong tiến lên trước một bước.
Vào lúc ngón chân anh chạm đất.
Thay đổi!
Bầu không khí của toàn bộ nhà kho đột nhiên thay đổi!
“Tí tách.”
Giống như từng giọt nước rơi xuống chậu.
Một làn sóng tập trung ở chỗ Lý Phong, từ từ cuộn trào ra bốn phía.
“Ào ào!”
“Ào ào!”
Lúc này, bao gồm cả nhóm người Lý Nhị Ngưu, tất cả mọi người đều bất giác đưa tay ra ôm chặt ngực.
Bởi vì bọn họ không thể kiểm soát được nhịp đập dữ dội của trái tim mình.
Lý Phong lại tiến lên một bước.
Đột nhiên, nhóm người Vưu Căn Thủy đồng loạt lùi lại hai bước.
Đồng thời, hai tay ôm ngực càng siết chặt hơn.
Bọn chúng giống như bị ai đó giáng cho một cú đấm, rất khó chịu! Vô cùng khó chịu!
Vưu Căn Thủy lập tức hét lên: “Đừng ngây ra đó nữa, xông lên đi!”
“Bụp!”
Hơn chục người đồng loạt xếp thành hình quạt tấn công Lý Phong.
Tên đầu tiên lao về phía Lý Phong chính là tên vừa rồi dùng dao chém Vương Tiểu Thất.
Tốc độ của hắn nhanh hơn bất kỳ ai.
Hai con dao trong tay hắn giống như một cơn lốc xoáy!
Dao lóe sáng.
Trong bóng tối u ám, hàng chục lưỡi dao sắc nhọn phát sáng vụt qua!
Tên đó sử dụng tốc độ nhanh nhất của mình.
Tuy nhiên, rõ ràng hắn đã chém về phía Lý Phong.
Nhưng trên người Lý Phong không có một nhát dao nào.
Tránh được một cách hoàn hảo.
Ngay khi tên đó chuẩn bị công kích đợt thứ hai, cổ tay của hắn đột nhiên bị nắm lấy.
Lúc hắn nhìn lên, cổ tay đã bị vặn ngược lại.
Con dao dùng để chém người bất ngờ xuyên qua ngực hắn.
Điếng người!
Tên này chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ kết thúc cuộc đời mình theo cách này!
Lúc này, nghe thấy Lý Phong nói một câu: “Mượn dao của mày dùng một chút”.
“Chiêu mày vừa dùng là Phi Yến mười bảy dao, nhưng đáng tiếc, mày dùng sai rồi”.
Vừa dứt lời, hai con dao trên tay hắn không còn nữa.
Hai con dao này như tự mình bay vào tay Lý Phong.
Sau đó.
Ánh sáng lóe lên.
Trong không khí u ám, mười bảy lưỡi dao sắc bén xẹt qua.
Khi mọi người nhìn thấy con dao lóe sáng, tiếng la hét thất thanh đã truyền đến bên tai họ!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng!
Cùng với âm thanh ngã xuống đất, gần như trong chốc lát, mười bảy tên cao thủ đều chết hết!
“Trả dao cho mày”.
Hai con dao bị lấy mất giờ đã quay trở về trong tay của hắn.
Mà lúc này, cơ thể hắn đang xiêu vẹo.
Hắn vớ lấy hai con dao và ngã rầm xuống đất
Hắn cười.