“Chỉ cần anh ta vui thì kế hoạch của chúng ta đã thành công một nửa rồi!”
“Vâng, tôi nhất định sẽ chiêu đãi tốt cho vị khách quý ấy, không để xảy ra sơ sót gì”.
Lúc này, dây câu lại rung lên.
Chung Vô Thất kéo nhẹ dây câu.
Những tia nước bắn lên từ mặt nước.
Một con cá to hơn, béo hơn, càng đẹp hơn con lúc nãy được kéo lên khỏi mặt nước.
Một đường vòng cung tuyệt đẹp vẽ lnên trên không trung.
Dưới ánh nắng mặt trời, thậm chí người ta có thể nhìn thấy được sắc cầu vồng tuyệt đẹp.
Khi nhìn thấy cầu vồng, Chung Vô Thất cười lớn.
“Ha ha ha ha, điềm tốt, điềm tốt nha!”
Tiếng ông ta cười giống như tiếng chuông vang vọng khắp cả khu rừng.
……
Đông Hải, căn cứ huấn luyện.
Căn cứ huấn luyện này mỗi ngày đều được mở rộng.
Nhưng số lượng người của căn cứ huấn luyện không ngừng thay đổi. Mỗi ngày đều có người cũ đi, người mới lại vào.
Mỗi ngày, trong sân huấn luyện đều có thể nghe tiếng đám người Lý Nhị Ngưu la hét.
Nhưng mà hôm nay, họ lại giống y hệt những người mới, đứng ngay ngắn trước mặt Lý Phong.
Vài ngày trước, đám người bọn họ đã gặp phải đả kích lớn nhất từ trước đến nay.
Trước đây cho dù đối mặt với ba con hổ do nhà họ Tiền phái tới, bọn họ cũng đủ sức đánh một trận.
Nhưng tối hôm qua, khi đối mặt với mười mấy người vô danh, họ lại bị đuổi đi dễ dàng như mấy kẻ ăn mày đầu đường xó chợ!
Nếu như lúc đó không phải Lý Phong ra tay, người phải chết chính là bọn họ!
Lúc này, Lý Phong đứng trước mặt bọn họ.
Anh nhìn họ chằm chằm hỏi: “Có phải là ai cũng đang hoài nghi cuộc đời, mất đi ý nghĩa sống của bản thân rồi?”
Không ai trả lời.
Nhưng tất cả mọi người đồng loạt gật đầu.
Lý Phong đứng trước mặt Tang Cẩu hỏi: “Có gì muốn nói không?”
Tang Cẩu im lặng một lát, cuối cùng mở miệng nói: “Đại ca, thực ra chúng tôi có chút mờ mịt”.
“Tối hôm đó, thực lực của những người đó vì sao lại mạnh như vậy?”
“Trước mặt họ, chúng tôi giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy, không có chút sức phản kháng nào".
"Lẽ nào giống như họ nói, chúng tôi chỉ là một đống rác thôi sao?"
Tang Cẩu nói xong, Dương Thiện Tề lập tức bổ sung.
“Chúng tôi cảm thấy như bản thân mãi mãi không thể đuổi kịp được đại ca vậy”.
“Chúng tôi không muốn trở thành gánh nặng của đại ca”.
Lúc này đây, Lý Nhị Ngưu rốt cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn Lý Phong nói: “Khi tôi ở Thiếu Lâm tự, sư phụ bảo tôi là con trâu ngốc”.
“Nói tôi chỉ có thể học một chút ngoại công, nội công thì cả đời này tôi cũng không thể học được”.
Ba người Lý Nhị Ngưu có thể nói là thủ lĩnh của đám người này.
Bọn họ nói như vậy, mọi người càng cúi thấp đầu hơn nữa.
“Anh rể!”
Nhưng vào lúc này, ở gần đó đột nhiên truyền đến tiếng hét của Hứa Hạo Nhiên.
Sau đó liền thấy Hứa Hạo Nhiên vội vàng chạy tới.
“Anh rể, em muốn học võ công với anh!”
“Em muốn bảo vệ Diểu Diểu!”
“Sau này em không muốn để bất kì ai ức hiếp cô ấy!”
Hứa Hạo Nhiên mấy ngày nay, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Một mặt, đây là lần đầu tiên cậu ta dùng đao chém người, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng.
Mặt khác, Âu Dương Diểu Diểu nhập viện, vì bị một cú đánh chí mạng vào đầu, bác sĩ nói sẽ để lại di chứng.
Với thân phận hiện tại của Hứa Hạo Nhiên, cậu ta hoàn toàn có thể bỏ Âu Dương Diểu Diểu đi tìm một tình yêu khác.
Hơn nữa, hai người bọn họ còn chưa bắt đầu yêu đương.
Nhưng mà, Hứa Hạo Nhiên vẫn ở bên cạnh bảo vệ cho Âu Dương Diểu Diểu.
Bây giờ, Hứa Hạo Nhiên thậm chí còn hét lên trước mặt mọi người, miệng lúc nào cũng đòi học võ công.
Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên hỏi: “Em muốn học cái gì?”
Hứa Hạo Nhiên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Học võ công đó anh!”
“Võ công có rất nhiều loại, phải xem em muốn học cái gì”.
Nghe xong lời Lý Phong nói,. Hứa Hạo Nhiên đưa tay gãi trán.
Bình thường thành tích học tập của cậu ta luôn xếp bét, lần này cậu ta đã nhanh chóng hiểu rõ.
Hứa Hạo Nhiên nói: “Anh rể, anh nói em phù hợp với cái gì, em liền học cái đó”.
“Nói đúng rồi đó”.
Lý Phong quay đầu nói với Lý Nhị Ngưu: “Sư phụ của cậu nói, cậu là một con trâu ngốc, không phù hợp học nội công”.
“Theo lý mà nói, lời của ông ấy không sai”.
“Nhưng mà sư phụ cậu quên mất một điểm, dạy đồ đệ phải dựa theo năng lực của người đó”.
“Đầu tiên phải biết cậu phù hợp với cái gì, sau đó mới có thể truyền thụ cho cậu những loại võ công tốt nhất”.
Lý Phong biết rõ thể chất của đám người Lý Nhị Ngưu đã đạt tới tiêu chuẩn rồi.
Tiếp theo đây, điều bọn họ cần chính là huấn luyện nhắm vào đúng trọng điểm.
Lúc này, Vương Tiểu Thất đang phải băng bó toàn thân vì bị chém hai mươi mấy nhát dao cuối cùng cũng lên tiếng.
“Đại ca! Tôi muốn học đao!”
“Chính vào tối hôm đó, Phi Yên mười bảy đao tàn nhẫn.
Lý Phong cười một tiếng.
Anh bảo một thành viên trong đội mang tới một con dao làm bếp và một quả táo.
Anh đặt quả táo trên đỉnh đầu thành viên đó.
Ngay sau đó, con dao làm bếp trong tay Lý Phong dường như hoàn toàn biến mất.
Hàng chục ánh dao sắc lẹm lóe lên trong không trung.
Thật nhanh!
Nhanh như chớp vậy!
Chói lóa!
Bởi vì tốc độ quả thật quá nhanh, nhanh đến nỗi mọi người không ai đếm được Lý Phong đã chém bao nhiêu nhát dao!
Khi Lý Phong đặt con dao vào tay thành viên đó, quả táo trên đỉnh đầu thành viên đó giống như những lát khoai tây vậy, từng miếng từng miếng rơi xuống!
Lý Phong nhìn Vương Tiểu Thất hỏi: “Biết vừa nãy tôi chém bao nhiêu nhát dao không?”
Vương Tiểu Thất nghĩ một lát rồi nói: “Ba mươi mốt nhát dao?”
“Phi Yên mười bảy đao là hàng giả mạo, hàng thật là ba mươi ba đao, ở chỗ tôi đây, nó chỉ là đao pháp nhập môn”.
Nhập, nhập môn?
Trời ạ, đao pháp khủng khiếp như thế lại chỉ là đao pháp nhập môn!?
Tất cả đội viên chứng kiến Phi Yên mười mảy đao, nghe xong lời Lý Phong nói, ai nấy đều há hốc mồm, mặt đầy kinh ngạc.
Nhưng đồng thời, ý chí bị mất đi cũng dần dần quay trở lại.
Chiêu pháp cao siêu như vậy, những người bình thường như bọn họ cũng có thể học được!
Nếu nói đây là đao pháp nhập môn, vậy sau này sẽ còn lợi hại đến mức nào!?
Căng thẳng!
Kích động!
Tất cả mọi người đều cảm thấy máu nóng sôi trào!
Lý Phong lạnh nhạt nhìn Vương Tiểu Thất: “Nếu cậu muốn học loại đao pháp này, đầu tiên phải phải luyện nhãn lực của mình, sau đó mới đến đao pháp”.
“Bắt đầu từ bây giờ, cậu đến phòng bếp của căn cứ huấn luyện phụ giúp nấu ăn”.
“Đợi đến khi nào cậu có thể giống như lúc nãy, dùng ba mươi ba đao cắt quả táo thành nhiều mảnh, tôi sẽ dạy cậu làm sao dùng ba mươi ba đao chém người thành từng mảnh”.
“Vâng!”
Vương Tiểu Thất vẻ mặt hưng phấn, quay đầu chạy mất quay đầu chạy mất mà không để ý khi chạy, phần băng bó vết thương đã rỉ máu đỏ tươi.
Lý Nhị Ngưu im lặng một lúc, mở miệng nói: “Đai ca, tôi muốn mạnh hơn nữa!
“Đại ca, tôi cũng muốn mạnh hơn!”
“Tôi cũng muốn!”
Mọi người đều bước lên phía trước, nhìn Lý Phong với ánh mắt chờ đợi.
Bọn họ dường như đã trở lại bản tính ngang tàng, tàn nhẫn trước đây!!
Lý Phong sớm đã có chuẩn bị, búng tay một cái.
Vào lúc này, có một thành viên điều khiển chiếc xe cẩu đi tới.
Trên chiếc xe cẩu có một hộp gỗ.
Lý Phong lấy ra một bộ đồ bảo hộ đầu gối từ trong hộp gỗ.
Anh ném bộ đồ bảo hộ đến trước mặt Lý Nhị Ngưu.