Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 261: Lại đẻ một đứa




"Ông là Hứa Hiếu Dương?"
Kỳ Ti Mẫn hất cằm, ánh mắt nhìn Hứa Hiếu Dương như nhìn con chuột con gián vậy.
"Đúng vậy!"
"Ông là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu?"
Hứa Hiếu Dương gật đầu: "Xin hỏi cô là ai?"
Tuy trong lòng lo lắng nhưng Hứa Hiếu Dương vẫn bình tĩnh, giọng nói không chút bối rối.
"Lý Phong là con rể ông phải không?"
"Phải".
Hứa Hiếu Dương vừa nói xong, Kỳ Ti Mẫn lập tức hừ lạnh: "Không tìm nhầm người, dẫn đi".
"Mấy người muốn làm gì? Chúng tôi không đắc tội mấy người".
Liễu Ngọc Phân bị dọa sợ, vội hét to.
Kỳ Ti Mẫn nhanh chân bước đến, tát bà ấy một cái.
"Người đàn bà đê tiện sinh ra một con ả đê tiện, lại có một thằng con rể rác rưởi".
"Hắn mà cũng dám đánh em trai tôi".
"Lần này hai người rơi vào tay tôi, xem tôi làm sao lột da chó của hai người xuống".
Lúc Kỳ Ti Mẫn dẫn hai người Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân ra khỏi phòng.
Một người đàn ông đứng cuối hành lang bất ngờ hét lên: "Đứng lại".
Là Triệu Tứ - lái xe của Hứa Hiếu Dương.
Thấy vẻ mặt Triệu Tứ lạnh lùng bước đến.
Kỳ Ti Mẫn cười khẩy: "Hai người lên đánh què chân hắn rồi ném xuống dưới đi".
Hai tên bảo vệ nhe răng cười lao về phía Triệu Tứ.
"Bịch! Bịch!"
Hai tiếng vang lên.
Bọn chúng còn chưa kịp làm gì đã bị Triệu Tứ đấm ngã lăn ra.
Triệu Tứ trợn mắt tức giận nhìn Kỳ Ti Mẫn: "Mau thả ông bà chủ ra".
"Không ngờ đánh được phết đấy chứ".
"Lữ Mãnh đánh mạnh vào. Tôi muốn thấy anh đánh què tay chân thằng cha này".
Nghe Kỳ Ti Mẫn nói thế, một gã đàn ông mặc đồ trắng từ từ xuất hiện trong tầm mắt Triệu Tứ.
Dáng người gã không cao lắm nhưng gã vừa xuất hiện vẻ mặt Triệu Tứ nghiêm túc hẳn lên.
Người này là cao thủ!
Chỉ so về khí thế Triệu Tứ cũng tự biết mình đã thua rồi.
Nhưng dù biết đánh không thắng được gã, Triệu Tứ vẫn dũng cảm lao lên.
Anh ta không thể khiến Lý Phong thất vọng.
Cho dù có chết đi chăng nữa!
"Bịch!"
"Bịch!"
"Bịch!"
Trên hành lang thỉnh thoảng lại vang lên tiếng tay đấm chân đá.
Là vệ sĩ của Hứa Hiếu Dương nên năng lực của Triệu Tứ cũng chẳng phải dạng vừa.
Anh ta tiến bộ rất nhanh, năng lực trong đội của Lý Phong cũng thuộc dạng top đầu.
Nhưng kẻ địch lần này của anh ta quá mạnh.
Lữ Mãnh là một trong ba đại cao thủ nhà họ Tôn.
Triệu Tứ không phải đối thủ của gã.
Sau hơn mười chiêu Lữ Mãnh đã đánh gãy tay phải của Triệu Tứ.
"Rắc rắc!"
"Phụt!"
Triệu Tứ phun ra một ngụm máu, cả người văng về sau mười mấy mét đập mạnh vào tường.
Lữ Mãnh không dừng lại.
Gã từ từ bước lại gần.
Mùi chết chóc ngày càng nồng.
Liễu Ngọc Phân lúc này vội hét lớn: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Chúng tôi sẽ đi cùng mấy người mà, chúng tôi đi cùng mấy người là được mà".
Nhưng Lữ Mãnh vẫn tiếp tục bước đến gần Triệu Tứ.
Kỳ Ti Mẫn còn chưa nói gì thì ai dám dừng lại chứ.
Cô ta thích thú nhìn cảnh chó nhà mình nuôi đi cắn người khác.
"Cộp cộp!"
Lữ Mãnh đá mạnh vào ngực Triệu Tứ.
Xương sườn vỡ nát!
Liễu Ngọc Phân khóc nức nở.
Những người này còn độc ác hơn bà ấy tưởng.
Bọn chúng không phải người, bọn chúng là cầm thú.
"Tôi cầu xin cô đừng đánh nữa!"
Liễu Ngọc Phân quỳ xuống trước mặt Kỳ Ti Mẫn.
Trông mắt bà ấy Triệu Tứ vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Dù Triệu Tứ không phải người thân của bà.
Nhưng Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương coi mấy anh em Triệu Tứ như người một nhà.
Kỳ Ti Mẫn từ trên cao nhìn xuống Liễu Ngọc Phân, ngón tay sơn đỏ vỗ vỗ lên mặt bà ấy.
"Đúng rồi đấy, làm chó thì phải có ý thức của loài chó".
Kỳ Ti Mẫn phất tay: "Đừng chơi đùa nữa, loại rác rưởi này chơi lâu thì bẩn tay".
"Vâng!"
Lữ Mãnh đang bóp cổ Triệu Tứ, sau khi đáp lời thì ném anh ta xuống đất.
“Bịch!”
Triệu Tứ ngã rầm xuống đất, máu chảy lênh láng.
Trợn trừng mắt giãy dụa.
Anh ta cố gắng đứng lên mấy lần.
Sức lực toàn thân như cạn kiệt.
Anh ta muốn cử động ngón tay cũng thấy khó.
Anh muốn hét lên nhưng lại không có sức.
Lữ Mãnh đứng trước mặt Triệu Tứ lạnh lùng nói.
"Vô dụng".
Thấy Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương bị bắt đi, anh ta cố gắng hết sức lấy điện thoại ra gọi cho Vương Tiểu Thất.
Lúc này Vương Tiểu Thất đang nói chuyện phiếm với Lý Phong trong xe.
Lần này đến Đông Hải, mục đích chính của Lý Phong là dọn dẹp sạch sẽ thế giới ngầm ở Thành Hải.
Quyển sổ tay Cao Kiếm đưa cho Lý Phong đã ghi rõ tất cả mối quan hệ móc nối giữa thế giới ngầm và các gia tộc ở Thành Hải.
Còn có mối quan hệ dây mơ rễ má của các "gia tộc quyền quý" ở Bắc Phương và Nam Phương.
Bản chất của các gia tộc quyền quý giống như tư bản phương Tây.
Nhưng gia tộc quyền quý ở Hoa Hạ đều có chung một đặc điểm.
Đó là bọn họ đều có lịch sử rất lâu đời.
Gia tộc quyền quý ở Hoa Hạ bắt nguồn từ thời Đông Tấn nhưng đến thời Đường mới trở nên lớn mạnh.
Trải qua bao thăng trầm đổi thay.
Bọn chúng lấy "họ" làm gốc, xây dựng mối quan hệ lợi ích khổng lồ.
Giống như gia tộc đứng đầu ở thủ đô có nguồn gốc từ "họ Lý ở Trường An".
Lịch sử gia tộc bắt nguồn từ thời Đường hưng thịnh.
Gia tộc đứng đầu ở Nam Phương là con cháu hoàng tộc thời Minh.
Nguồn gốc của bọn họ là một nước nhỏ thịnh vượng ở Nam Phương.
Sư Thành!
"Reng reng reng!"
Điện thoại của Vương Tiểu Thất bỗng kêu lên.
Cậu ta vừa nghe, chẳng mấy chốc mặt mũi tái nhợt.
"Anh ơi hỏng rồi. Chủ tịch và phu nhân bị người ở Phú Châu bắt đi rồi!"
Yên tĩnh.
Lặng ngắt như tờ.
Không khí trong xe bỗng vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức Vương Tiểu Thất còn nghe thấy tiếng hít thở của mình.
Lý Phong không tức giận, cũng chẳng bộc phát sức mạnh toàn thân.
Nhưng Vương Tiểu Thất lại cảm nhận được sự áp lực trước nay chưa từng có.
Hô hấp khó khăn!
Vương Tiểu Thất vội vàng ôm ngực.
Giây phút này cậu ta cảm thấy nuốt nước bọt cũng cực kì khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.