Tấm sắt này cao mười mét.
Bên trên nó có rất nhiều lỗ li ti.
Hai chân Tang Cẩu đặt vuông góc, dùng lực ở mười đầu ngón tay không ngừng trèo lên.
Treo lên, rơi xuống.
Không biết mỏi mệt.
Không cần nghỉ ngơi.
Dương Thiện Tề nắm chặt cây côn sắt màu đen trong tay.
Múa như rồng lượn ở trong sân tập!
Gió.
Gió to.
Cây côn sắt vung lên tạo ra gió lớn, khiến cho nhiều người đang tập luyện híp mắt lại, không thể nào mở mắt ra được
Ba người này trở thành mục tiêu để tất cả mọi người cố gắng đuổi kịp.
Chính vào lúc này, ở cửa trường huấn luyện, bỗng nhiên thổi đến một cơn gió lạnh.
Ngay sau đó, Chung Vô Thất xuất hiện như một vị tiên ông bước vào.
Hai tay chắp sau lưng.
Dáng vẻ phiêu diêu tự tại.
Trông giống như một ông tiên bước ra từ bước tranh cổ.
Đám người Lý Nhị Ngưu dừng lại, đồng thời quay đầu nhìn Chung Vô Thất.
Ánh mắt Chung Vô Thất nhìn quanh một lượt.
Tất cả những người bị ông ta nhìn đều cảm thấy như có sợi dây vô hình quấn chặt thấy mình.
“Mấy người không cần lo lắng, tôi không phải đến kiếm chuyện, bây giờ ai có thể nói cho tôi biết, Lý Phong đang ở đâu?”
Lý Nhị Ngưu nhảy từ trên sofa xuống bịch một cái, bước đến.
Mỗi lần anh ta bước một bước, trên mặt đất để lại dấu chân rất sâu.
Lý Nhị Ngưu mặt hơi đỏ, vuốt mồ hôi trên trán, hổn hển nói: “Đại ca chúng tôi không có ở đây”.
“Ồ?”
Khi nghe Lý Nhị Ngưu nói, trong ánh mắt Chung Vô Thất lộ ra chút thất vọng.
“Không ngờ cậu ta lại trốn đi”.
Câu này vừa được nói ra, bầu không khí đột nhiên thay đổi!
Tay mỗi người nắm chặt nắm đấm.
Họ giống như những con sói bị kích động, dần dần lộ nhe nanh giơ vuốt!
Đặc biệt là ba người Lý Nhị Ngưu.
Lúc này, họ giống như con thú dữ.
Toàn thân toát ra dã tính cùng với sự giận dữ không kiếm chế được!
“Dám cả gan sỉ nhục đại ca, chết đi!”
Tang Cẩu đã ra tay trước!
Mười đầu ngón tay giơ lên như nanh vuốt!
Chung Vô Thất cười thản nhiên, nhẹ nhàng giơ tay phải lên.
Chỉ nghe “bùm bụp” một tiếng, Tang Cẩu liền bay ra xa.
Cả người Tang Cẩu bắn ngã ra phía sau, lăn liên tục mấy vòng.
Hắn gầm lên giận dữ, tiếp tục tấn công Chung Vô Thất.
Lý Nhị Ngưu và Dương Thiện Tề cùng lúc xông lên.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Đánh không ngừng!
Không ngừng la hét!
Ba người Lý Nhị Ngưu bị đánh ngã xuống đất.
Chung Vô Thất đứng đó ngạo nghễ.
Ông ta đưa tay lên vuốt nhẹ chòm râu dài, cười nói: “Khá lắm, khá lắm”.
“Lý Phong dạy dỗ đám đàn em quả thực khá lắm!”
“Xem ra, tôi có chút xem thường thực lực của mấy người rồi”.
Lúc này, bỗng nhiên Tang Cẩu cười.
Sắc mặt Chung Vô Thất lập tức trầm xuống.
Bởi vì ông ta phát hiện trong tiếng cười của Tang Cẩu, có chút khinh thường!
Bỗng nhiên Tang Cẩu nói với Lý Nhị Ngưu: “Nhị Ngưu, anh mau bỏ cái đồ chơi vớ vẩn trên người xuống đi”.
“Không dễ gì xuất hiện một người để đánh, anh em chúng ta vui vẻ một trận!”
Nói xong, Lý Nhị Ngưu liền cởi áo khoác ra.
Lúc anh ta cởi áo khoác, Chung Vô Thất lập tức trợn tròn mắt.
Bởi vì Chung Vô Thất phát hiện, trên chân tay Lý Nhị Ngưu quấn từng tấm sắt lớn.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Lý Nhị Ngưu gỡ bỏ mấy tấm sắt buộc trên người mình ra, vứt xuống đất, liên tục phát ra tiếng động mạnh!
“Bùm!”
Lý Nhị Ngưu gỡ bỏ những vật trên người ném xuống đất, thế mà phát ra tiếng động lớn như vậy!
Không ngờ áo của Lý Nhị Ngưu lại khiến cho nền xi măng cạnh đó vỡ thành từng mảnh.
Chung Vô Thất chưa bao giờ thấy người nào có thế đeo trên người nhiều vật năng như vậy, mà lại có thể chạy như băng, thậm chí còn đấu với đại tông sư như ông!
Ông ta không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc cậu khoác trên người bộ cánh nặng bao nhiêu vây?”
“Không đáng bao nhiêu, bốn trăm cân thôi, vẫn còn kém một trăm cân so với mục tiêu mà đại ca đặt ra cho tôi”.
“Cái gì?”
Cho dù là đại tông sư như Chung Vô Thất, cũng phải giật mình khi nghe thấy lời này của Lý Nhị Ngưu.
Lúc này, Dương Thiện Tề chống cây côn sắt trong tay xuống nền xi măng.
Lúc anh ta thả tay ra, vậy mà cây côn sắt đứng thẳng tắp.
Trên nền xi măng, đã xuất hiện một cái hố!
Anh ta thở một hơi dài, đột ngột lên tiếng!
“Tiến lên!”
Vừa nói dứt lới, vị trí của ba người Lý Nhị Ngưu không ngừng thay đổi.
Họ đã sử dụng trận pháp “Thiện Địa Nhân” mà Lý Phong dạy!
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Chạy bộ trên không trung!
Đấm không ngừng!
Đường đường là một đại tông sư lại bị đám người Lý Nhị Ngưu mới đạt được cấp độ tông sư, đánh cho phải lùi về phía sau!
Vào lúc này, Chung Vô Thất khi nãy vẫn còn tự tin đầy mình, cốt cách tiên nhân đã có chút hoảng loạn!
Ông không ngờ rằng, ba người mà ban đầu ông không để mắt tới, lại có thể ép ông vào tình cảnh túng quẫn này!
“Cút đi cho tao!”
Chung Vô Thất đôt ngột hét lên giận dữ.
Kình khí mạnh mẽ lập tức bao trùm đám người Lý Nhị Ngưu, cuốn họ bay ra xa!
Lúc này, hơi thở của Chung Vô Thất có chút rối loạn.
Ông ta vừa muốn khen ngợi đám người Lý Nhị Ngưu.
Vừa muốn giết ba người họ!
Dẫn đầu là Triệu Tứ!
Mặc dù thực lực của Triệu Tứ và hai người bên cạnh không bằng ba người Lý Nhị Ngưu.
Nhưng ba người họ có thể dùng tất cả những chiêu thức và trận pháp mà Lý Phong dạy.
Đám người này, từng người từng người đều hung hãn!
Chung Vô Thất bị ba người Triệu Tứ đuổi chặn bốn phía, ngày càng thảm hại.
Trong lúc phẫn nộ, Chung Vô Thất nhanh chóng xuất chiêu.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Sau tiếng kêu liên tục phát ra, đám ba người Triệu Tứ bay ra xa mấy chục mét.
“Các người......” Chung Vô Thất đang định nói thì bị chặn lại.
“Tiếp tục nào lão già”.
Lúc này, lại có ba người khác đánh tới!