Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 310: Áo liệm




Đông Hải, Lý Phong!
Người trước mặt thực sự là bá chủ của Đông Hải!
"Đặc sản đã được chuyển đến rồi, bây giờ chúng mày có thể lên đường rồi đấy”.
Nói xong, Lý Phong hành động.
Khoảnh khắc chân phải chạm đất, Lý Phong liền biến mất như một cơn gió.
"Bùm!"
Một đấm.
Xương cốt vỡ vụn!
"Bùm!"
Một đấm.
Gân mạch đứt đoạn!
"Bùm!"
Một đấm.
Nổ tung mà chết!
"Dạ nhi hắc, phong nhi tiếu, lão cẩu lão cẩu thỉnh tẩu hảo”.
...
Biệt thự của gia tộc nhà họ Uông.
"Nào nào nào, mọi người uống đi nào”.
"Tối nay phải xõa hết mình đấy”.
"Chúng ta không say không về!"
Trên chiếc bàn tròn lớn, đuề huề cao lương mĩ vị trên trời dưới biển, cùng các loại rượu ngon.
Uông Tố Lung, người đứng đầu nhà họ Uông không ngừng mời rượu khách.
Mọi người có mặt ở đây ai nấy đều mặt đỏ tía tai, cao hứng hết sức.
Ngụy Hồng, người đứng đầu nhà họ Ngụy, nâng chiếc ly trong tay lên cười với đám đông.
"Bây giờ cao thủ mà chúng ta phái đi chắc đã chiếm trọn Đông Hải rồi”.
"Thế giới ngầm của Thành Hải chắc đã được dẹp sạch rồi”.
"Tối nay mọi người cứ ăn uống thoải mái đi”.
"Ngày mai chúng ta sẽ đến Thành Hải để tận hưởng sự tuyệt mỹ ở đó!"
Đang nói chuyện thì tên vệ sĩ ngoài cửa vội vàng đi vào.
Tên vệ sĩ chưa kịp lên tiếng, thì Ngụy Hồng đã cười lớn: "Tôi vừa nói khỏi mồm đã có tin truyền về rồi này!"
Ngụy Hồng đã ngà ngà say, ông ta vừa nói chuyện vừa lắc lư người.
Ông ta vươn tay nắm lấy vai tên vệ sĩ, cười hỏi: "Nói cho tôi nghe, tin thắng lợi đầu tiên là gì?"
"Là Đông Hải đã bị chiếm trọn hay là thế giới ngầm ở Thành Hải đã được dẹp sạch rồi?"
Tên vệ sĩ lắc đầu quầy quậy, sắc mặt tái nhợt, ấp úng nói: "Ngoài cửa, ngoài cửa có rất nhiều xác chết”.
Tất cả mọi người đều sốc nặng.
Vội vàng lao ra khỏi cửa.
Khi nhìn thấy những xác chết được sắp xếp ngay ngắn thành những dãy dài ở ngoài cửa.
Ngụy Hồng lúc nãy còn to mồm, lúc này đột nhiên chân ông ta mềm nhũn cả ra.
Mỗi xác chết trước mặt đều được mặc áo liệm.
Mỗi tấm vải liệm có thêu bốn chữ - "Đặc sản Đông Hải".
Sắc mặt Ngụy Hồng tái nhợt, toàn thân run lên.
Ông ta dụi dụi mắt.
Cho dù có dụi đến bật máu mắt ra!
Bởi vì người ông ta nhìn thấy đầu tiên là vị tông sư mà gia tộc ông ta đã nuôi mấy chục năm.
Đây là át chủ bài của nhà họ Ngụy!
Ngoài ra, còn có hai cao thủ cấp tông sư.
Chết! Chết hết rồi!
Nhà họ Ngụy toang rồi!
Không chỉ có Ngụy Hồng.
Lúc này, Uông Tố Lung cũng xông tới như một kẻ điên.
Ông ta liên tục dùng chân đá vào thi thể đã lạnh băng.
Đây là anh họ của ông ta! Đại tông sư duy nhất của gia tộc bọn họ!
Các tộc trưởng của hai gia tộc khác đột nhiên mắt mũi tối sầm lại, ngất lịm đi!
Toang rồi!
Thế là toang rồi!
Cái uy của bốn gia tộc lớn thống trị Thành Hải đã biến mất ngay lập tức.
Tiếp theo đó là sự hoảng loạn.
Hoang mang tột độ.
Sau khi mất đi rất nhiều cao thủ, tứ đại gia tộc bọn họ trực tiếp rớt khỏi bảng xếp hạng các gia tộc hạng hai.
Không những thế, vì là quan hệ thông gia nên tất cả bọn họ có vinh cùng vinh!
Bây giờ việc họ nghĩ đến không phải là ngày mai đến Thành Hải ăn uống nhậu nhẹt.
Mà là việc phải đối mặt với sự oanh tạc điên cuồng của các gia tộc khác!
Kết cục đang chờ đợi bọn họ.
Chỉ có sự diệt vong thôi!
"Không được, không thể cứ ngồi đây chờ chết được!"
Uông Tố Lung lập tức hét vào mặt tộc trưởng của ba gia tộc lớn gần đó: "Chúng ta bây giờ chỉ còn một lối thoát thôi, đến nhà họ Hậu với tôi nào!"
Bốn gia tộc lớn ở thủ đô đều có tứ hợp viện cho riêng mình.
Những tứ hợp viện như vậy không thể mua được bằng tiền.
Nó tượng trưng cho địa vị.
Nó là phương tiện để thể hiện quyền lực và tầm ảnh hưởng của gia tộc.
Màn đêm dày đặc.
Dưới một cây long não cổ thụ trong sân, bốn người Uông Tố Lung đang quỳ trên phiến đá xanh.
Bốn người Uông Tố Lung đã quỳ ở đây hơn nửa giờ rồi.
Người họ muốn gặp bây giờ là Hậu Thụy Niên, người đứng đầu nhà họ Hậu.
"Ken két--"
Sau đó là tiếng mở cửa chói tai.
Sau đó, liền nhìn thấy một người phụ nữ rất quyến rũ và gợi cảm từ trong phòng bước ra.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này không phải là quốc sắc thiên hương nhưng lại dễ làm xiêu lòng đàn ông.
Mỗi chuyển động của cô ta đều vô cùng quyến rũ.
Khiến cho các tộc trưởng của tứ đại gia tộc không tự chủ được mà nhìn không chớp mắt.
Nhưng họ không dám nhìn thêm, vì họ biết rằng người phụ nữ này là người tình thứ bảy của Hậu Thụy Niên.
Khi còn trẻ, Hậu Thụy Niên là một tay chơi có tiếng.
Tuy nhiên, ông ta khác với những tay ăn chơi bình thường.
Phương pháp chơi phụ nữ của ông ta cũng giống như đầu óc kinh doanh của ông ta.
Càng chơi phụ nữ, ông ta càng kiếm được nhiều tiền cho gia tộc.
Nhà họ Hậu lên được đỉnh cao như ngày hôm nay đều dựa hoàn toàn vào thực lực của bản thân ông ta.
Gia tộc Hậu không chỉ là bốn gia tộc lớn nhất ở thủ đô, mà còn là nhà giàu nhất thủ đô!
Người phụ nữ mang giày cao gót bước từng bước ra khỏi tứ hợp viện.
Ngoài cửa, một chiếc Rolls Royce đã đợi sẵn.
Không lâu sau, một giọng nói uy nghiêm đầy nam tính từ ngoài cửa truyền đến: "Trên mặt đất lạnh lắm, bốn người các ông đứng dậy trước đi”.
"Đem trà đến đây”.
Đột nhiên, có một người hầu đi đến với bốn chiếc ghế gỗ lim và đặt bốn chiếc bàn trà nhỏ trước mặt họ.
Trên bàn trà nào cũng có một bộ ấm chén sứ Thanh Hoa thời nhà Minh.
Bốn vị tộc trưởng gia tộc đầy quyền uy lúc này cũng giống như học sinh bưng chén trà lên.
Hậu Thụy Niên ở trong phòng nói: "Con người tôi khi làm việc có một thói quen”.
"Chỉ cần là hoa lá, cỏ cây, chó mèo nuôi trong nhà thì tôi đều sẽ chăm sóc”.
"Đây cũng là cách tôi làm người, làm việc, tôi luôn được mọi người khen ngợi vì điều đó”.
Bốn người bọn họ gật đầu tán thưởng.
"Nhưng, có một chuyện tôi phải nhắc nhở các ông”.
"Hoa và cỏ đó phải mọc trong sân của tôi, chó mèo cũng phải trong phạm vi nhà của tôi”.
"Nếu cây cỏ có mọc tràn ra bên ngoài tôi sẽ chặt bỏ”.
"Nếu chó mèo sang nhà người khác, tôi sẽ hầm chúng lên rồi chia cho thuộc hạ ăn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.