Bốn người Uông Tố Lung toát mồ hôi vì sợ hãi.
Uông Tố Lung vội nói: "Chúng tôi thật lòng muốn đầu quân cho nhà họ Hậu!"
"Từ nay về sau, bốn gia tộc chúng tôi đều là người của nhà họ Hậu, là chó mèo của ông”.
"Lão gia Hậu, không, thưa chủ nhân! Chúng tôi hiện đã xóa sổ hết thế giới ngầm của Thành Hải rồi”.
"Ông có thể phái người đến chiếm toàn bộ Thành Hải được rồi”.
"Tất cả sản nghiệp của gia tộc chúng tôi sẽ quy hết về nhà họ Hậu, mọi thứ sau này của chúng tôi đều thuộc hết về chủ nhân”.
Bên trong cửa, Hậu Thụy Niên lạnh nhạt nói: "Sản nghiệp của bốn gia tộc các ông thêm vào thì cũng tốt”.
"Còn về phần Thành Hải?"
"Các ông nghĩ rằng mình đã thực sự xóa sổ hết được chúng à?"
Nghe vậy, bốn người Uông Tố Lung không thể không mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
Hậu Thụy Niên lúc này hừ lạnh một tiếng.
"Các ông chỉ cử vài con cá nhỏ đi mà đòi nuốt chửng được con cá lớn Thành Hải à”.
"Không biết tự lượng sức mình cứ mạo hiểm làm liều!"
"Cái hồ Thành Hải sâu hơn nhiều so với các ông nghĩ đấy”.
"Những người lộ mặt bây giờ, cũng giống như các ông, đều là mấy con cá nhỏ thôi”.
"Nếu không, đến lượt mấy thằng hề các ông nhảy nhót ở cái đại đô thị quốc tế đó chắc?"
"Cũng may là các ông có người chống lưng cho”.
"Bằng không, thì cứ ở đó mà chờ chết nhé!"
Bốn người Uông Tố Lung đều bị sốc.
"Nếu các ông thật sự muốn trở thành người của nhà họ Hậu tôi, tôi đương nhiên sẽ hoan nghênh”.
"Những người trong gia tộc của tôi cũng sẽ nhận được sự bảo vệ của gia tộc”.
"Cảm ơn lão gia”.
"Cám ơn chủ nhân”.
"Từ nay về sau chuyện ở phía Nam sẽ không liên quan gì đến các ông nữa. Ngoan ngoãn làm hoa cỏ, làm chó mèo dưới trướng của tôi đi”.
"Vâng!"
Bốn người Uông Tố Lung gật đầu.
Tuy nhiên, Uông Tố Lung vẫn cảm thấy không cam tâm, ông ta cắn răng hỏi: "Chủ nhân, còn Đông Hải?"
"Đông Hải đang phất lên rất nhanh, cộng thêm ở vị trí rất đắc địa, rất có thể nó sẽ trở thành một cảng lớn”.
"Nếu bây giờ không ra tay, đợi đến lúc bị gia tộc lớn khác cướp mất, thì cũng đã muộn rồi”.
Hậu Thụy Niên chế nhạo.
"Đông Hải cách thủ đô quá xa. Hơn nữa nhà họ Chu đã ra tay rồi. Chúng ta cứ ngồi xem kịch hay là được rồi”.
"Cấm địa Đông Hải”.
"Hừ!"
"Chết tiệt!"
...
Thành Hải, tòa nhà Thành Thiên.
Tòa nhà văn phòng này đã được hoàn thành cách đây hai năm.
Có tổng cộng ba lăm tầng.
Có một số công ty tập đoàn quan trọng đang làm việc ở đây.
Trong số đó, chi nhánh của tập đoàn Chu Thị tại Thành Hải đã chiếm tám tầng cao nhất.
Sau nhiều lần thảo luận, cuối cùng Hứa Mộc Tình quyết định đặt văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu tại tòa nhà này.
Vì không có nhiều nhân viên đến Thành Hải.
Nên Hứa Mộc Tình định thuê một tầng trước.
Đợi đến thời điểm thích hợp, thì mới mở rộng thêm ra.
Dưới sự hướng dẫn của các nhân viên của tòa nhà, đám người Hứa Mộc Tình, Lý Phong cùng đi xem xét môi trường của văn phòng.
Hứa Mộc Tình cảm thấy rất hài lòng.
Ngay khi họ đang chuẩn bị ký, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người đàn ông ngoài cửa.
"Này, đây không phải là hoa khôi trường chúng ta sao?"
Lúc này, một người đàn ông mặc vest thẳng thớm đi vào cùng với hai thuộc hạ của mình.
Hắn xách một chiếc cặp trên tay.
Chân đi một đôi giày da sáng màu.
Cả người đều là nhãn hiệu Armani.
Có vẻ là một người thành đạt.
Vừa bước vào, hắn liền cẩn thận quan sát Hứa Mộc Tình.
Nhìn thấy trang phục của Hứa Mộc Tình không cao cấp, cũng không có trang sức đắt tiền, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười khinh bỉ.
"Đã lâu không gặp, hoa khôi của chúng ta vẫn giản dị như vậy!"
Người đàn ông trước mặt là Triệu Xương Hà, bạn cùng lớp đại học của Hứa Mộc Tình.
Hắn đã từng điên cuồng theo đuổi Hứa Mộc Tình.
Sau một vài lần bị từ chối, hắn bắt đầu bôi nhọ Hứa Mộc Tình trước mặt những người khác.
Hắn đã soạn ra rất nhiều tin tức xấu liên quan đến Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, người trong sạch thì không thể bị nhiễm bẩn được, những tin tức này sau đã tự tiêu tan.
Hứa Mộc Tình cau mày khi nhìn thấy Triệu Xương Hà.
Cô không thích người này, thậm chí còn chán ghét.
Nhìn thấy Hứa Mộc Tình quay người không để ý tới mình, Triệu Xương Hà cười nói: "Nhìn thấy bạn học cũ mà chả thèm chào hỏi tiếng nào sao?"
“Tôi không có gì để nói với những người như cậu cả”, Hứa Mộc Tình lạnh lùng nói.
"Loại người như tôi à? Ha ha, cậu có biết giờ tôi là ai không?"
"Tôi là phó giám đốc của công ty chứng khoán Dương Quang đấy”.
"Cậu có biết chống lưng cho công ty này là ai không?"
"Đó là gia tộc Chu Thị, gia tộc đứng đầu ở phương Nam đấy!"
Khi Triệu Xương Hà nói chuyện, mũi hắn hếch lên, miệng cũng nhếch lên.
Hắn kiêu ngạo, hắn tự hào.
Hắn xem thường, hắn khinh bỉ!
"Cậu làm ở công ty nào không liên quan gì đến tôi”.
“Chúng tôi sắp ký hợp đồng với văn phòng này. Mời cậu đi cho”, Hứa Mộc Tình lập tức mời hắn rời đi.
"Hừm, muốn ký hợp đồng? Tôi còn ở đây, cậu nghĩ cậu ký hợp đồng được không?"
Triệu Xương Hà cúi xuống, ngạo nghễ nói: "Tôi nói cho cậu biết, tôi rất thân với quản lý của tòa nhà này đấy”.
"Ngày nào tôi cũng ăn cơm với anh ta, ngay cả ông chủ của họ, tôi cũng đã gặp vài lần”.
"Tôi chỉ cần nói một tiếng thôi thì cậu còn lâu mới ký được hợp đồng”.
"Nếu không thuê được văn phòng, về cái xó xỉnh Đông Hải của mình, cậu sẽ bị sếp phê bình, thậm chí bị đuổi việc".
"Hahaha! Nếu bây giờ cầu xin tôi, thì có khi còn kịp đấy”.
Triệu Xương Hà đã bị ám ảnh bởi Hứa Mộc Tình suốt những năm qua.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Mộc Tình khi còn học đại học, hắn đã muốn ôm Hứa Mộc Tình vào lòng, vuốt ve và làm mấy trò hèn hạ với cô rồi.
Tuy nhiên, cho dù có dùng cách nào đi chăng nữa, Hứa Mộc Tình cũng không chấp nhận hắn.
Sau khi tốt nghiệp, hắn kết hôn với một người phụ nữ xấu xí ở một chi nhánh của gia tộc Chu Thị.
Sau khi kết hôn, hắn ngày càng thăng tiến trong công ty.
Hai ngày trước, hắn nghe nói rằng tình hình kinh tế hiện tại của Đông Hải rất tốt.
Vì vậy, đã đệ trình báo cáo với công ty và muốn mở rộng hoạt động kinh doanh ở Đông Hải.
Bất cứ khi nào hắn nghĩ đến Đông Hải, giọng nói và nụ cười của Hứa Mộc Tình theo bản năng lại xuất hiện trong tâm trí hắn.
Hai ngày nay, hắn trằn trọc suy nghĩ về việc sau khi đến Đông Hải sẽ chèn ép gia đình Hứa Mộc Tình như thế nào, sau đó bắt họ phải ngoan ngoãn nghe lời ra sao.
Nhưng không ngờ Hứa Mộc Tình đã tự mình dẫn xác đến!
Bây giờ Hứa Mộc Tình đang ở trước mồm hắn.
Chỉ cần há miệng thè lưỡi ra là có thể liếm được cô, Triệu Xương Hà làm sao có thể không hứng thú cho được!?
“Có thể ký hợp đồng hay không là việc của tôi, không liên quan gì đến cậu, mời cậu đi cho”, nét mặt Hứa Mộc Tình giờ đã sa sầm xuống.
"Hì hì, cậu vẫn mạnh miệng như trước nhỉ”.
"Khi còn đi học, thành tích của cậu rất tốt, còn được giáo viên ưu ái”.
"Nhưng bây giờ thì khác rồi. Đây là một xã hội, một xã hội người ăn thịt người”.
"Công ty bé tẹo của các cậu ở Đông Hải cũng chỉ như một cái xưởng nhà quê trước mặt tôi thôi!"
"Tôi nói cho cậu biết, tôi đã khác với trước kia rồi!"
"Chỉ cần tôi muốn, tôi làm gì cậu cũng được hết!"
"Bây giờ, tôi sẽ cho cậu thấy một chút sự lợi hại của tôi”.
Trong lúc nói chuyện, Triệu Xương Hà đã ra hiệu cho người đi theo, bảo hắn đi tìm quản lý tòa nhà.
Sau khi hắn rời đi, Triệu Xương Hà đắc thắng nói: "Quản lý tòa nhà sẽ đến đây sớm thôi”.
"Còn cậu, nếu có thể ký được hợp đồng trước mặt tôi thì tôi sẽ…”