Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 314: Trúng tim đen




"Chú hai, đã lâu không gặp, chú trông vẫn khỏe nhỉ”.
"Chân của chú khỏi rồi nhỉ, có thể chạy nhảy rồi nhỉ”.
Ngay khi Hứa Thiên Tứ xuất hiện, bầu không khí hòa thuận ban đầu trong nhà đột nhiên bị phá vỡ.
Hứa Thiên Tứ mặc một bộ đồ hàng hiệu, mái tóc được chải bóng loáng.
So với trước đây, anh ta trông tinh tế hơn, mọi chi tiết trên cơ thể anh ta đều đã được chỉnh sửa một cách tỉ mỉ.
Khi Hứa Hiếu Dương nhìn thấy Hứa Thiên Tứ, ngoài sự ngạc nhiên ra, còn có sự vui mừng nữa.
"Thiên Tứ, cháu đi đâu bao lâu nay vậy? Chú tìm cháu mãi”.
Nghe vậy, Hứa Thiên Tứ không khỏi cười hỏi: "Chú hai tìm tôi, là muốn đuổi cùng giết tận tôi sao?"
"Thằng bé này, chú là chú hai của cháu, sao chú làm thế được?"
Hứa Thiên Tứ hừ lạnh một tiếng: "Thôi đừng có giả vờ giả vịt nữa đi, nhà các người như nào tôi đây biết rõ mười mươi”.
Nói rồi, Hứa Thiên Tứ phẩy tay một cái.
Hai tên vệ sĩ phía sau liền đặt thuốc bổ xuống đất.
Hứa Thiên Tứ ngửa đầu ngạo nghễ nói: "Tôi hôm nay trở về là muốn nói với các người một chuyện”.
"Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì tôi đã mất từ tay các người, từng thứ một”.
"Cũng bao gồm cả mối thù của bố tôi!"
Hứa Thiên Tứ nghiến răng, giọng nói càng ngày càng chói tai.
"Tôi sẽ làm cho cuộc sống của các người còn đau đớn hơn của tôi”.
"Tôi sẽ cướp hết mọi thứ của các người, sẽ biến các người thành những kẻ ăn mày!"
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên tình cờ từ trên lầu đi xuống.
Vừa nhìn thấy Hứa Thiên Tứ, cậu ta đột ngột hỏi: "Hứa Thiên Tứ, đã lâu không gặp, anh đi làm trai bao đấy à?"
Lời nói của Hứa Hạo Nhiên khiến Hứa Thiên Tứ nhảy dựng lên như bị một mũi kim đâm vào mắt.
Hứa Thiên Tứ giơ ngón tay ra, chỉ vào Hứa Hạo Nhiên và chửi rủa: "Mày nói gì? Đồ chó vô học!"
"Ôi da! Ôi da ông trời ơi!"
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng xuống cầu thang, nhìn Hứa Thiên Tứ từ trên xuống dưới một lượt.
Ánh mắt của cậu ta khiến Hứa Thiên Tứ cảm thấy hơi bối rối.
"Mày nhìn tao làm gì?"
Hứa Hạo Nhiên cười nói: "Trước đây, tôi còn tưởng bản chất trai đẹp bám váy phụ nữ của anh chỉ tiềm ẩn thôi”.
"Hóa ra anh còn bỉ ổi hơn cả vậy”.
"Khi anh chạy trốn, anh chả có gì cả”.
"Vừa mới trở lại, đã thành người có tiền, thành con nhà giàu”.
"Điều này cho thấy rằng anh hoặc đã làm trai bao hoặc cưới một bà già bảy mươi tuổi!"
Trúng tim đen!
Vài lời mà Hứa Hạo Nhiên nói một cách tình cờ hóa ra lại mô tả đầy đủ về tình hình hiện tại của Hứa Thiên Tứ!
Quả thực, Hứa Thiên Tứ đột nhiên trở nên như thế này, đúng như lời Hứa Hạo Nhiên nói.
Sau khi trốn thoát, anh ta đã gia nhập vào một tụ điểm ăn chơi.
Kết quả là anh ta bị hai tên nhà giàu say rượu lôi lên xe, làm anh ta.
Sau đó, hai tên đó còn phát hiện ra Hứa Thiên Tứ rất có tài năng về mặt đó, vì vậy chúng đã huấn luyện anh ta.
Đồng thời cũng đưa Hứa Thiên Tứ đi cùng, thường tham gia các buổi tụ tập dành cho người giàu.
Sau đó, Hứa Thiên Tứ có vinh dự được tham gia sinh nhật lần thứ bảy mươi của một bà cụ.
Cuối cùng, được bà đó thích rồi cả hai kết hôn.
Mà bà già này là Chu Mỹ Trân, em gái của Chu Minh Thiệu, người đứng đầu hiện giờ của gia tộc họ Chu.
Sau khi kết hôn với Chu Mỹ Trân, địa vị của Hứa Thiên Tứ ngay lập tức một bước lên mây.
Sau khi phục vụ Chu Mỹ Trân xong, anh ta đã trở lại Đông Hải với một trăm tỷ tiền mặt.
Mà chuyện này đã gây xôn xao ở phương Nam lâu rồi.
Nhưng Hứa Thiên Tứ không muốn mọi người ở quê nhà biết.
Đặc biệt là đám người này.
Anh ta buông một câu độc ác.
"Các người đợi đấy, tôi sẽ làm được hết những gì tôi nói!"
"Giờ cố mà ăn uống đi”.
"Đến lúc đó, tôi sẽ cho các người ngủ ngoài đường hết”.
"Hơn nữa mỗi ngày tôi đều sẽ tìm một nhóm người vô gia cư đến để chăm sóc cho các người”.
"Hahahaha!"
Hứa Thiên Tứ cười như hoang dại rồi bỏ đi.
Hứa Hạo Nhiên bước nhanh đến chỗ Lý Phong, hỏi Lý Phong: "Anh rể, tại sao vừa rồi anh không đánh hắn?"
"Thằng này ngứa đòn mà!"
Lý Phong cười lạnh: "Sao phải đánh hắn?"
Lý Phong chả thèm động tay với những người như vậy.
Hơn nữa, sự xuất hiện của anh ta sẽ giúp Hứa Mộc Tình có thêm cơ hội rèn luyện sức khỏe.
"Kinh nghiệm" tự vác xác đến, mừng còn chả hết nữa là.
Liễu Ngọc Phân lúc này từ bên ngoài bước vào.
Hứa Hạo Nhiên như một tên trộm đi đến bên cạnh Liễu Ngọc Phân, chỉ vào Lý Phong nói: "Mẹ, mẹ nhìn đi, anh rể cười thật là bỉ ổi, thật là ác độc”.
"Chắc chắn là anh ấy đang âm mưu gì đó”.
"A mẹ, sao mẹ lại đánh con?"
Khi Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong, Liễu Ngọc Phân đã đập vào vai cậu ta vài cái.
"Anh rể của con rất mưu trí thông minh! Mấy từ như ‘bỉ ổi, tà ác’ chỉ dành cho con thôi”.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Hứa Hiếu Dương bằng ánh mắt đau khổ: "Bố, con có phải con ruột của bố mẹ không vậy?"
Hứa Hiếu Dương nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: "Không phải, là đồ tặng kèm đấy”.
Hứa Hạo Nhiên: "…”
"Đồ khốn kiếp, dám coi thường tao!"
Vừa bước vào chiếc xe sang Bentley, Hứa Thiên Tứ đã chửi bới om tỏi.
Triệu Xương Hà cười nói: "Cậu đừng tức giận, đừng tức giận, mấy loại đó không đáng để cậu tức giận đâu”.
Hứa Thiên Tứ hừ lạnh một tiếng: "Việc tôi bảo cậu điều tra, cậu làm đến đâu rồi?"
Triệu Xương Hà gật đầu: "Tôi đã điều tra ra rồi”.
"Tập đoàn Lăng Tiêu gần đây đã phân bổ vốn cho hai nơi”.
"Một là Phú Châu ở Đông Nam, một là ở Thành Hải”.
"Phú Châu ở Đông Nam?"
Nghe đến đây, nụ cười của Hứa Thiên Tứ càng lạnh hơn: "Đó là địa bàn của nhà họ Tôn. Bọn chúng đang lao đầu vào chỗ chết”.
"Đúng, đúng! Chúng ta không thể với tay đến Phú Châu, nhưng chúng ta có thể bắt đầu từ Thành Hải!"
"Tập đoàn Lăng Tiêu bé nhỏ này dám đối đầu với gia tộc họ Chu. Chúng muốn chết đây mà”.
"Ở Thành Hải, chúng ta có thể giày vò chúng đến chết!"
Xe của Hứa Thiên Tứ vừa lái ra khỏi khu biệt thự, thì đã có hai chiếc xe chạy tới.
Xe phía trước là một chiếc sedan Mercedes-Benz màu trắng, phía sau là một chiếc Volkswagen màu đen.
Cửa kính của Volkswagen đã được hạ xuống.
Một phụ nữ trung niên thò đầu ra.
Bà ta nhìn chiếc xe sang trọng Bentley mà Hứa Thiên Tứ đang đi, trên mặt lộ rõ vẻ ghen tị.
Hứa Thiên Tứ vừa quay đầu nhìn qua, liền phát hiện người phụ nữ này rất quen thuộc.
Hai chiếc xe đi ngang qua nhau, sau khi đi được một đoạn xa.
Hứa Thiên Tứ đột nhiên sáng mắt lên, nói với tài xế: "Dừng lại”.
Triệu Xương Hà lập tức hỏi: "Cậu Hứa, có chuyện gì sao?"
Lúc này, trong mắt Hứa Thiên Tứ lóe lên một tia sáng.
Anh ta quay đầu nhìn lại phía sau thì phát hiện hai chiếc xe đã lần lượt đi vào khu biệt thự.
Hứa Thiên Tứ cười: "Đúng vậy, người phụ nữ vừa rồi tên là Liễu Hồng Hoa, bà ta là chị họ của Liễu Ngọc Phân”.
"Cậu Hứa có hứng thú với người phụ nữ đó không? Tôi sẽ phái người canh ở cửa, một khi bà ta bước ra sẽ bắt ngay, đem về cho cậu chơi”.
"Thằng khốn, ai mà đi thèm cái loại gái già như vậy chứ?"
Hứa Thiên Tứ như một con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên mắng Triệu Xương Hà.
Sau khi mắng xong, bình tĩnh trở lại, anh ta nghiến răng nói: "Quan hệ giữa Liễu Hồng Hoa và Liễu Ngọc Phân trước giờ luôn không tốt”.
"Trước đây, họ thường xuyên cãi cọ. Đây là điều mà ai cũng biết".
"Lần này Liễu Hồng Hoa đến nhà Liễu Ngọc Phân, hẳn là muốn kiếm chút lợi lộc gì đây mà”.
"Rất có thể là muốn để con trai hoặc con gái của bà ta đảm nhận một vị trí cấp cao trong tập đoàn Lăng Tiêu”.
"Với tính cách của mấy người trong gia đình Liễu Ngọc Phân, chắc chắn Liễu Hồng Hoa sẽ không đạt được điều bà ta muốn”.
"Chúng ta ở đây chờ bà ta đi ra, đợi khi bà ta đi ra, cơ hội của chúng ta sẽ đến!"
Triệu Xương Hà hiểu ngay được suy nghĩ của Hứa Thiên Tứ, ngay lập tức vỗ tay và giơ ngón tay cái lên với Hứa Thiên Tứ.
"Đỉnh, cậu Hứa quả là nhìn xa trông rộng, tài năng xuất chúng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.