Ông ta đột ngột đưa tay ra nắm lấy cánh tay Lý Nhị Ngưu, kéo nhẹ.
“Hây a!”
Cánh tay Lý Nhị Ngưu đột nhiên trật khớp!
“Ồ? Không ngờ cơ thể mày đã được đả thông kinh mạch.”
“Khá lắm, khá lắm, đổi lại là người khác thì cánh tay này đã tàn phế rồi”.
Cuối cùng, Điền Vong Hỉ cảm thấy có phần hứng thú.
Ánh mắt ông ta toát lên sự cười đùa cợt nhả.
Giống như mèo vờn chuột.
“Vậy tiếp theo, cho tao xem người mày rốt cuộc có sức chịu đựng như thế nào?”
“Đừng có mà chết giữa chừng, nếu không tao sẽ giết sạch ững người ở đây”.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Khắp biệt thự vang lên tiếng Lý Nhị Ngưu bị đánh!
Hết đòn này đến đòn khác!
“Ha ha ha, khá lắm, khá lắm, mày là bao cát tốt nhất tao từng gặp!”
“Đứng dậy, mày đừng dậy cho tao!”
Lý Nhị Ngưu loạng choạng đứng dậy, mình đầy thương tích.
Vừa mới đứng dậy, Điền Vong Hỉ lại đấm một đòn rất mạnh vào bụng Lý Nhị Ngưu.
Toàn thân Lý Nhị Ngưu rung lên, trượt mấy mét trên đất, dừng lại cách tường chỉ còn mười mấy centimet.
Anh ta ôm bụng, từ từ khụy xuống thở hổn hển.
Hơi thở của Lý Nhị ưu đã trở nên khàn khàn.
Tầm nhìn của anh ta đã mờ dần, sức chịu đựng đã đạt đến giới hạn.
Lý Nhị Ngưu khổ sở gắng sức đỡ lấy thân thể mình, từ từ ngẩng đầu lên.
Anh ta lờ mờ nhìn thấy Điền Vong Hỉ bước từng bước tới.
Điền Vong Hỉ tóm lấy tóc Lý Nhị Ngưu, ngửa đầu anh ta lên, nhìn từ trên cao xuống.
Cao ngạo!
Khinh thường!
“Vùng đất cấm Đông Hải?”
“Hừ! Cũng chỉ trò cười thôi”.
Nói rồi, Điền Vong Hỉ đập mạnh đầu Lý Nhị Ngưu xuống đất.
Ông ta dùng chân liên tục đạp mạnh lên đầu Lý Nhị Ngưu.
Ông ta quay đầu lại, nhìn ba người Hứa Hiếu Dương đang ở trong phòng.
“Bây giờ, ai có thể nói cho tao, Lý Phong đang ở đâu?”
Ngay lúc này, đột nhiên Điền Vong Hỉ hơi biến sắc.
Tay!
Đột nhiên xuất hiện một bàn tay xuất hiện chỗ mắt cá chân ông ta!
Ông ta phát hiện mắt cá chân bị Lý Nhị Ngưu tóm lấy.
Điền Vong Hỉ không ra tay nữa, mà cúi đầu khinh bỉ nhìn Lý Nhị Ngưu.
“Khá lắm, khá hơn một con chuột, nhưng tiếc là mày gặp phải tao”.
Vừa nói, chân phải Điền Vong Hỉ đạp mạnh.
“Bịch!”
Cú đạp này khiến cho đầu Lý Nhị Ngưu dí sát trên nền đất cứng.
“Mày đã muốn chết, tao sẽ cho mày toại nguyện”.
Ánh mắt Điền Vong Hỉ lóe lên sát khí ác liệt.
Ánh mắt lạnh lùng, nụ cười tàn nhẫn.
Đối với Điền Vong Hỉ, giết Lý Nhị Ngưu đơn giản như dí chết một còn kiến!
“Đừng!”
Ngay lúc chân Điền Vong Hỉ chuẩn bị đạp tiếp, Hứa Phi Phi vỗi vã hét lên: “Đừng! Tôi nói cho ông Lý Phong ở đâu!”
Hứa Phi Phi nói ra nơi ở của Lý Phong ở Thành Hải.
Điền Vong Hỉ nghe xong mới thu chân về.
Ông ta cười lạnh lùng nói: “Giữ lại cái mạng chó của mày đi”.
“Về sau thì hãy tìm một nơi yên ổn mà làm chó đi”.
Nói xong, Điền Vong Hỉ quay người rời đi.
Nhưng cũng chính lúc này, bỗng nhiên Lý Nhị Ngưu hét lên căm phẫn.
Anh ta hung hãn phi đến sau lưng Điền Vong Hỉ, định đâm vào ông ta.
Điền Vong Hỉ nhếch mép cười, xoay người đấm Lý Nhị Ngưu.
Trong phút chốc!
Có một bóng đỏ đột nhiên xuất hiện.
Nắm đấm hủy diệt của Điền Vong Hỷ.
Đấm mạnh vào cái bóng đỏ kia.
Lần này, là Hứa Phi Phi đỡ đòn thay Lý Nhị Ngưu.
Bà ta ngã vào lòng Lý Nhị Ngưu, hai người va mạnh vào nhau, lăn lông lốc.
“Hừ, đồ vô dụng”.
Điền Vong Hỉ lạnh lùng rời đi.
Lý Nhị Ngưu và Hứa Phi Phi ôm chặt nhau trên nền đất.
Hứa Phi Phi nằm trong lòng Lý Nhị Ngưu, không ngừng run lên.
Lý Nhị Ngưu không ngừng hét tên Hứa Phi Phi: “Cô đừng chết, bà đừng chết!”
“Anh là đồ ngốc, tôi hỏi anh, anh có muốn cưới tôi không?”
Trong thời khắc giữa sự sống và cái chết, Lý Nhị Ngưu vội vàng nói: “Tôi cưới, tôi cưới!”
Hứa Phi Phi miệng đầy máu, khuôn mặt nở nụ cười.
“Hi hi, ta đây thắng rồi”.
“Cuối cùng đồ ngốc anh đồng ý cưới tôi rồi”.
Nói xong, đầu Hứa Phi Phi nghiêng ra ngoài một chút, sau đó ngất trong lòng Lý Nhị Ngưu.
“Không được chết, cô không được chết!”
“Tôi đồng ý cưới cô rồi, chúng ta kết hôn ngay bây giờ!”
Lý Nhị Ngưu ôm chặt Hứa Phi Phi, nước mắt “tí tách” rơi xuống đất.
Liễu Ngọc Phân vội vã chạy đến, bà kiểm tra cơ thể Hứa Phi Phi, liền thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Phi Phi không chết, chỉ là ngất đi thôi.
Hứa Hiếu Dương vội vàng gọi điện cho Lý Phong, kể cho anh nghe sự việc đã xảy ra ở nhà.
Khi Lý Phong và Hứa Hiếu Dương nói chuyện điện thoại xong, bầu không khí ở Thành Hải lúc này đột ngột trầm xuống, căn phòng trở nên lạnh loát.
Không khí trong phòng giống như ngày đông lạnh lẽo.
“Kẹt”.
Hứa Mộc Tình từ ngoài cửa bước vào, lạnh rùng mình.
“Chồng ơi, anh mở điều hòa à?”
Lý Phong lập tức điều chỉnh tâm trạng, nở nụ cười thản nhiên nói: “Anh vừa mở của sổ một lúc”.
“Anh mua mảnh đất ấy rồi, chúng mình đi xem thôi”.
Hứa Mộc Tình không ngờ Lý Phong hành động nhanh thế.
Cô động đậy đôi môi gợi cảm, định nói điều gì đó.
Nhưng Lý Phong nhanh chóng nắm đôi tay mềm mại của cô, dẫn cô rời khỏi văn phòng.
Bộ dạng gấp gáp đó, giống như không thể chờ đợi được nữa, muốn tặng ngay cho vợ mình bảo bối vậy.
Mấy người Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhanh chóng đến khu đất đang thi công ở phía Nam thành phố.
Bốn hướng của mảnh đất này được bao quanh bởi bốn bức tường.
Kiến trúc bên trong, cũng mới thi công được một nửa, đi đến đâu đều là xi măng cốt thép, nhìn rất bừa bộn, tiêu điều, tan hoang.
Hứa Mộc Tình xuống xe, hơi cau mày.
Vị trí của mảnh đất này rất đẹp.
Xung quanh đến đâu cũng có nhà cao tầng.
Chỉ có một điều, ở đây có nhiều cao ốc quá.
Nếu chúng ta xây dựng cao ốc ở đây, có thể sẽ ảnh hưởng đến quan cảnh của cả khu.
Hứa Mộc Tình cảm thấy, nơi này không cách nào xây cao ốc được.
Cũng may là Lý Phong chi hai mươi tỷ, nếu là vốn của tập đoàn họ thì sẽ rất phiền phức.
Tập đoàn Lăng Tiêu đang ở giai đoạn mở rộng phát triển, mỗi khoản vốn đều cần dùng ở chỗ cần thiết.
Hai mươi tỷ, không phải là con số nhỏ.