Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 333: Ném xuống biển cho cá ăn




Chu Hạn Văn bây giờ đang mở cửa xe, ở đó hét lên.
Giọng nói của anh ta truyền đến tai mọi người một cách tự nhiên.
Một đám người đông đảo quay đầu lại nhìn về phía anh ta.
Lý Phong nhìn Cam Hưng Bá, lạnh nhạt hỏi: "Có người muốn ném tôi xuống biển cho cá ăn, phải làm sao đây?"
Cam Hưng Bá đột nhiên nhếch mép, lộ ra một điệu cười xấu xa: "Hahaha!"
Người đời có câu, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
Cam Hưng Bá từng là một người cứng nhắc.
Hắn không bao giờ vòng vo, muốn làm gì thì sẽ làm cái đó.
Giống như đi bộ, nếu gặp phải bức tường cản đường, hắn sẽ trực tiếp dùng nắm đấm đập vỡ bức tường.
Bây giờ thì khác, sau khi đi theo Lý Phong một thời gian ngắn, không chỉ thực lực của hắn đã được cải thiện rất nhiều, mà đầu óc cũng được mở mang hơn.
Cam Hưng Bá vỗ tay, hô lên với đám đông người trước mặt: "Giờ ai dám đến đó, bẻ gãy tay chân của thằng đó, rồi nhấc xe ném xuống biển”.
"Thì tối nay, tôi sẽ đãi một quầy hải sản với giá năm mươi tệ một người!"
Trùm thế giới ngầm Thành Hải đãi khách á!?
Đừng nói là quầy thức ăn hải sản năm mươi tệ.
Ngay cả khi đó là một quầy thức ăn nhỏ như kiến chỉ có giá năm tệ, thì họ cũng xông lên!
Lập tức, nhóm côn đồ ngang ngược này quay người lại.
Từng người một lao về phía chiếc xe hơi sang trọng của Chu Hạn Văn.
Chu Hạn Văn sửng sốt, vội vàng kêu tài xế: "Lái xe! Lái xe!"
Tài xế nhấn ga, nhưng chiếc xe không di chuyển!
Khi người lái xe thò đầu ra khỏi cửa kính ô tô, hắn phát hiện ra rằng lốp xe ô tô đã bị nạy ra mất rồi!
Lúc này, đám côn đồ đã đuổi đến nơi rồi!
"Ầm!"
Kính xe bị vỡ.
Một số tên côn đồ lôi Chu Hạn Văn ra khỏi xe.
Lập tức, một đám người lao đến, tay đấm chân đá.
Hét lên!
Giống như tiếng hét của một người phụ nữ bị một đám đàn ông hiếp!
Không chỉ Chu Hạn Văn mà Triệu Xương Hà và Mã Vĩ Tài cũng bị đánh gãy tay chân rồi nhét vào chiếc xe hơi sang trọng.
Sau đó hàng trăm người dùng tay nâng chiếc xe sang trọng lên.
"Xoạt xoạt xoạt" chạy trên đường!
Họ lao đến bãi biển, đẩy hàng rào sang một bên.
"Một!"
"Hai!"
"Ba!"
"Ùm!"
Chiếc xe lao xuống biển, cứ chìm dần xuống.
Không lâu sau, Chu Hạn Văn đã được tài xế vớt lên khỏi biển.
Hai người họ vừa ngẩng đầu, thì trên đầu đột nhiên có mưa rơi xuống.
"Trời mưa à?"
Người lái xe và Chu Hạn Văn nhìn lên!
Đồng tử giãn ra!
Đây không phải là mưa!
Đó là nước tiểu!
"Hahaha, đúng là một một tên cậu chủ thế gia dở hơi, dám ra tay với sếp lớn chúng ta, muốn chết đây mà!"
"Uống nước tiểu của ông đây đi!"
"Chúng mày tránh ra, tao không nhịn được nữa rồi!"
Lúc này, một tên đàn ông mập mạp hơn hai trăm cân lao tới.
Hắn cởi quần dài, quay người và chĩa cái mông to trắng vào Chu Hạn Văn.
"Ự--"
"Xì …”
Phân!
Nhão!
Màu vàng!
Nâu!
Còn có màu đỏ!
Đó là máu của tên mập bị mắc bệnh trĩ!
Phun một phát vào mặt Chu Hạn Văn.
Đổ xuống như thác nước!
Chảy vào mũi!
Vào mồm!
Vào mắt!
"A!"
"A!!!". Ngôn Tình Hài
Hét lên!
Cả bờ biển vang lên tiếng hét của Chu Hạn Văn!
Cuồng loạn!
Vang dội cả bầu trời!
...
Lúc này, nhà họ Uông ở phía Bắc.
Hai mắt Uông Nghị Thừa đỏ lên, trong mắt hiện lên vẻ tức giận cùng sự thù hận.
Uông Tố Lung hai mắt thẫn thờ ngồi xuống.
Trước mặt hai cha con họ, là một hũ tro cốt.
Đó là sư huynh của Uông Nghị Thừa, Điền Vong Hỉ.
"Làm sao có thể như này chứ? Tại sao lại xảy ra chuyện này?"
So với cái chết của Điền Vong Hỉ, Uông Tố Lung quan tâm đến sự thịnh vượng của gia tộc họ nhiều hơn.
Khi Uông Nghị Thừa quay về, anh ta không chỉ mang theo xác của Điền Vong Hỉ mà còn có một tin rất xấu cho gia tộc họ.
Tin tức này đến từ Lý Phong của Đông Hải!
Uông Nghị Thừa đã chuyển lời lại những gì Lý Phong nói.
Mấy ngày này, Uông Tố Lung liên tục gặp ác mộng.
Mỗi nửa đêm, ông ta lại bị đánh thức bởi chúng.
Trong giấc mơ, Lý Phong đã dẫn đầu một nhóm linh hồn ác quỷ lớn từ địa ngục, rồi nuốt chửng gia tộc họ.
"Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!"
"Tại sao tại sao?!"
"Nhà họ Uông uy nghiêm của chúng ta sao lại bị thằng con ở rể nhãi nhép ở Đông Hải chèn ép như thế này?"
"Bố không cam tâm, không cam tâm!"
Uông Nghị Thừa vội vàng đứng dậy và nói với Uông Tố Lung với ánh mắt như thiêu đốt: "Con sẽ trở lại sư môn, nói chuyện này với sư phó ngay bây giờ”.
"Chỉ cần sư phó ra mặt, Lý Phong sẽ chết chắc”.
Uông Tố Lung nhìn Uông Nghị Thừa, trong mắt tràn đầy hi vọng: "Con có cách nào mời được sư phó không?"
"Sư huynh và con đều là đệ tử yêu quý nhất của sư phụ”.
"Bây giờ sư huynh chết rồi”.
"Nếu con quỳ trước mặt sư phó ba ngày ba đêm, sư phụ nhất định sẽ ra tay!"
"Được rồi! Con mau đi đi, bố sẽ sai người lái xe đưa con đến sư môn, nhất định bằng mọi cách phải mời được sư phó xuống núi càng sớm càng tốt!"
"Bố yên tâm, con sẽ không để cho bố thất vọng đâu. Có con ở đây, gia tộc chúng ta nhất định sẽ lại phất lên lần nữa!"
Ngay khi Uông Nghị Thừa vừa đi khỏi, Uông Tố Lung nhận được một tin tức.
70% các ngành công nghiệp dưới tay ông ta đột nhiên bị cưỡng chế đóng cửa.
"Sao có thể thế được!?"
Uông Tố Lung tức giận đến mức liên tục ném đồ đạc trong phòng khách.
"Lý Phong này là ai!?"
"Tại sao hắn không cần xuất hiện mà đã khiến ta khốn đốn thế này!"
"Ta là Uông Tố Lung, tộc trưởng nhà họ Uông cơ mà!"
"Tại sao Uông Tố Lung ta, lại rơi vào tình huống như này!?"
Uông Tố Lung vội nói với quản gia: "Ông mau lấy hết tiền ở nhà ra đi”.
"‘Bôi trơn’ tí cho mấy cơ quan quan trọng, tôi sẽ lập tức tới nhà họ Hậu xin giúp đỡ!"
Quản gia liên tục gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên, chưa đầy hai phút sau khi quản gia đi ra ngoài, Uông Tố Lung thậm chí còn chưa thay xong quần áo của mình.
Thì quản gia mồ hôi mồ kê đầm đìa vội vã trở lại, sợ hãi hét lên: "Ông chủ không ổn rồi! Không ổn rồi! Quan viên đến rồi!"
Nghe thấy thế, cơ thể Uông Tố Lung khẽ run lên, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.
70% các ngành công nghiệp vừa bị đóng cửa đều là những ngành kinh doanh chân chính trong thế giới ngầm.
Ngoài ra 30% doanh nghiệp khác là làm chui.
Những quan chức ngoài cửa chắc hẳn đã đến vì việc này!
Uông Tố Lung đưa tay lên che mặt, nặng nề thở dài.
Ông ta biết rằng gia tộc họ thực sự đã kết thúc rồi!
Cùng lúc đó, biệt thự của gia tộc họ Hậu.
"Cộc”.
"Cộc”.
"Cộc”.
Hậu Thụy Niên nghe thuộc hạ báo cáo, ngón tay gõ nhịp nhàng trên bộ bàn ghế gỗ lim.
Không dám thở mạnh.
Những người hầu đứng xung quanh đều im lặng.
Lúc này tên thuộc hạ quỳ gối trước mặt ông ta.
Tần số đập của tim hắn cũng dao động theo nhịp các ngón tay của Hậu Thụy Niên.
"Cấm địa Đông Hải”.
"Lý Phong”.
Sắc mặt Hậu Thụy Niên có một vẻ rất khó đoán.
"Kỳ lạ, thực kỳ lạ!"
"Đã có hai đợt quân khá mạnh tiến vào Đông Hải”.
"Sao lại bị lũ nhà quê đó đánh thành thế này?"
Tên thuộc hạ đang quỳ trên mặt đất là trợ thủ đắc lực của Hậu Thụy Niên, tên là Hậu Trịnh Cửu, chuyên phụ trách thu thập thông tin.
Hậu Trịnh Cửu ngẩng đầu: "Chủ nhân, theo tin tức thuộc hạ nghe được, thì thực lực của Lý Phong xem ra khá mạnh, rất có thể là cao thủ cấp tông sư”.
"Hắn có thể đã đạt tới đỉnh của cấp tông sư, chỉ còn cách đại tông sư một bước thôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.