Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 334: Điều tra Lý Phong




"Hơn nữa đám thuộc hạ dưới chướng hắn đều được huấn luyện bài bản”.
“Bây giờ, Đông Hải như tường đồng, vách sắt, ngay cả dân thường cũng hết sức ủng hộ bọn họ”.
"Bất kỳ ai đi vào Đông Hải, bất kể thực lực yếu hay mạnh đều sẽ bị phát hiện ra ngay”.
"Bằng cách này, cũng tạo ra bẫy cho họ, sử dụng những thụ đoạn đê hèn, để tạo ra sự thuận tiện về thời gian và địa điểm”.
Sau khi nghe báo cáo, đôi mắt của Hậu Thụy Niên đột nhiên trừng mắt một cái.
Trong phút chốc, một luồng khí lực cực kỳ mạnh mẽ bộc phát ra.
"Ngu xuẩn!"
Cơ thể Hậu Trịnh Cửu đột nhiên bị năng lượng mạnh mẽ đánh bay ra ngoài.
Sau khi rơi xuống đất, hắn mặc kệ, chỉ lau vết máu nơi khóe miệng, rồi lại chạy trở lại, quỳ xuống trước mặt Hậu Thụy Niên.
"Đám người được thằng con ở rể phế vật đào tạo thì ra gì cơ chứ?"
"Mấy thứ đó đều là mấy thứ tạp nham cả. Mày nghĩ nó có thể ngăn được bước chân của một đại tông sư à?"
"Mặc dù thực lực của Điền Vong Hỉ không mạnh, nhưng hắn đã bộc lộ tài năng ở hội Quần Anh ba năm trước”.
"Sức mạnh cấp đại sư tông của hắn thực sự rất mạnh”.
"Thử hỏi sao một con voi trưởng thành lại bị giết bởi đám thỏ nhà được?"
Hậu Thụy Niên thu khí tức về.
Những ngón tay ông ta gõ đều đặn vào chiếc ghế gỗ lim.
"Nếu suy đoán của tao là đúng, thì Đông Hải này chắc chắn đang ẩn giấu một vị cao thủ vô song”.
"Tốc độ ra tay của hắn nhanh đến kinh ngạc. Hắn hẳn là trên cấp đại tông sư rồi”.
"Một cao thủ như vậy mà lại trốn ở một nơi nhỏ bé như Đông Hải, cho thấy hắn nhất định phải có kế hoạch khác”.
"Người dưới chướng Lý Phong chắc chắn đã được huấn luyện bởi nhân vật bí ẩn này”.
"Hắn rất có thể là sư phụ của Lý Phong”.
"Mày đến Đông Hải một chuyến, điều tra việc này thật kĩ càng cho tao”.
"Vâng!"
Sau khi Hậu Trịnh Cửu rời đi, Hậu Thụy Niên không biết tại sao, trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an.
Ông ta suy nghĩ một chút, rồi nói với không khí xung quanh mình: "Lai Phúc”.
"Có thuộc hạ”.
Một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện.
Ông ta cúi đầu và đứng thẳng bên cạnh Hậu Thụy Niên.
"Ông lập tức đi điều tra thân phận thật sự của Lý Phong này cho tôi”.
"Xem xem hắn và nhà họ Lý có phải là có quan hệ với nhau hay không?"
Lai Phúc chuẩn bị quay người rời đi, thì Hậu Thụy Niên nói thêm.
"Nhớ là, nếu có bất kỳ mối liên hệ nào giữa Lý Phong này và cái gia tộc khốn kiếp kia, thì hãy cho tôi biết càng sớm càng tốt”.
"Vâng!"
Sau khi Lai Phúc rời đi, Hậu Thụy Niên tự lẩm bẩm một mình trong khi nhìn vào khoảng không trước mặt.
"Hy vọng không có quan hệ gì”.
"Nếu không, ta phải tự ra tay giết chết tên khốn kiếp này!"
Thủ đô, tứ hợp viện nhà họ Lý.
Quản gia Lý Lâm nhẹ nhàng bước vào phòng làm việc.
Thường thì vào thời điểm này, ông chủ Lý Tấn đang luyện thư pháp.
Nhưng hôm nay, ông ta lại yên lặng ngồi trên sô pha, trên tay cầm một tập ảnh dày cộp.
Lúc này, Lý Tấn đang lật xem từng tấm ảnh cũ.
Trong đôi mắt, thỉnh thoảng sẽ hiện lên một tia ấm áp.
Lý Lâm đứng bên cạnh Lý Tấn và nói nhỏ: "Lão gia, mọi thứ ở đó đã được sắp xếp xong cả rồi”.
"Lịch trình của ông sẽ trống trong ba ngày tới”.
"Sẽ không có ai quấy rầy vợ chồng ông đâu”.
"Ừ, ông vất vả rồi, lui xuống nghĩ ngơi đi!"
Lý Lâm dừng lại một chút, sau đó nói: "Có người vừa báo cáo rằng một người tên là Lai Phúc dưới quyền của Hậu Thụy Niên đang điều tra tin tức của cậu chủ”.
"Có vẻ như Hậu Thụy Niên đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của cậu chủ rồi”.
Lý Tấn hừ lạnh: "Nếu ông ta muốn nghi ngờ, thì cứ để ông ta nghi ngờ đi”.
"Dù sao thằng nhóc này cũng không nhận tôi nữa”.
"Nó đã chả còn liên quan gì đến nhà họ Lý nữa rồi”.
Khi nói những lời này, Lý Tấn có một chút xúc động.
Là tộc trưởng của thế gia hàng đầu ở thủ đô.
Lý Tấn không nên có cảm xúc như vậy.
Trên đời này, e rằng chỉ có Lý Phong mới khiến ông ta trở nên như thế này.
Lý Tấn trở thành người đứng đầu của nhà họ Lý ở tuổi hai mươi, việc phụ trách một gia tộc lớn như vậy đòi hỏi nghị lực và sự quyết đoán vô cùng mạnh mẽ.
Một người như ông ta, cho dù núi Thái Sơn có đổ sập xuống trước mắt, thì sắc mặt cũng không thay đổi.
Ông ta chỉ thể hiện cảm xúc thật đối với những chuyện liên quan đến Lý Phong mà thôi.
Chỉ lúc này, ông ta mới thể hiện ra một cách chân thực hơn, bằng xương bằng thịt.
Lý Tấn lại nói: "Lão già Hậu Thụy Niên căng thẳng như vậy, chẳng lẽ là vì con bé nhà họ Vũ đã trở về rồi sao?"
"Con trai ông ta, người tự xưng là thiên tài trăm năm có một, bao năm qua cứ luôn bám lấy con bé nhà họ Vũ”.
"Thằng nhóc đó tên là gì ấy nhỉ?"
Lý Lâm trả lời: "Bẩm lão gia, con trai thứ ba của Hậu Thụy Niên là Hậu Thư Hạo”.
Lông mày của Lý Tấn hơi giật giật: "Tôi nhớ trước đây nó có tên khác, nó đổi tên rồi à?"
"Đúng vậy, cậu ấy cố tình đổi tên để được gần cô Vũ hơn”.
"Hahaha …”, tiếng cười sảng khoái của Lý Tấn đột nhiên vang vọng cả phòng làm việc.
"Đúng là trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra nhỉ, đây là lần đầu tiên tôi nghe có người đổi tên chỉ để theo đuổi một đứa con gái đấy”.
"Gia tộc họ Hậu, nếu mà vào tay cái loại quái dị này, thì coi như xong rồi”.
Lý Lâm lúc này muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lý Tấn hỏi: "Làm sao vậy? Có gì thì cứ nói thằng, ông theo tôi bao năm rồi, có gì mà phải giấu chứ?"
Lý Lâm nói: "Cô năm bây giờ là nữ hoàng phố Wall”.
"Cô ấy nắm trong tay cổ phiếu chính của năm trăm xí nghiệp mạnh của bảy doanh nghiệp lớn trên thế giới”.
"Đặc biệt là Apple, một mình cô ấy nắm giữ 20% cổ phần”.
"Ở nước Mễ, cô ấy xứng đáng là người phụ nữ giàu nhất”.
"Vừa nhận được tin tức là ngày mai máy bay của cô ấy sẽ hạ cánh”.
Lý Tấn lạnh nhạt nói: "Con bé này năm nào chả về một lần? Có gì lạ đâu”.
"Tuy nhiên, chuyến bay quốc tế mà cô Vũ đi lần này, nơi hạ cánh không phải là thủ đô, mà là Đông Hải”.
“Hả?”, sau một hồi ngạc nhiên, Lý Tấn khẽ cau mày: “Con bé này, từ khi mới biết đi đã đạp một cái rõ mạnh vào lưng Lý Phong”.
"Đến cả lúc tôi lau nước mũi cho con bé, nó đã hét lên rằng khi nó lớn lên, nó sẽ kết hôn với Lý Phong”.
"Trong những năm qua, mặc dù nó đã không còn la hét nữa, nhưng mọi thứ nó làm đều là để thực hiện điều này”.
"Nó đã hạ quyết tâm, nếu không phải là Lý Phong thì sẽ không kết hôn”.
Lý Lâm nói: "Thuộc hạ lo lắng rằng hành động này của cô Vũ sẽ gây ra sự phản đói từ gia nhà họ Hậu và nhà họ Vũ”.
"Hai nhà đó bây giờ rất thân thiết, họ hy vọng rằng thông qua cô năm, cả hai có thể kết thông gia”.
"Nếu bọn họ biết cậu chủ còn sống, e rằng cậu chủ sẽ gặp nguy hiểm”.
“Nguy hiểm?”, khóe miệng Lý Tấn đột nhiên xuất hiện một điệu cười giễu cợt: “Người gặp nguy hiểm là hai nhà kia kìa!”
"Hậu Thụy Niên còn nghĩ rằng thế giới này còn như mười lăm năm trước sao?"
"Đừng nói là nhà họ Hậu và nhà họ Vũ sẽ liên thủ đấy nhé”.
"Ngay cả tứ đại gia tộc ở thủ đô cũng tay trong tay, kề vai sát cánh, dốc toàn lực đánh về phía Đông Hải”.
"Gặp nguy hiểm, không phải là con trai của tôi!"
"Chiến thần Hồng Hải, không đơn giản như vậy đâu!"
Lý Lâm lo lắng nói thêm: "Tuy nhiên, nếu cô năm và thiếu phu nhân chạm mặt nhau, thì chúng ta nên làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.