Cái tên Lý Phong này ông ta đã nghe qua hơn chục lần rồi.
Cùng với cái tên Lý Phong này còn có cấm địa Đông Hải.
Thời gian gần đây, cấm địa Đông Hải bị các huyền thoại trong giới giang hồ tới hoành hành, nhưng hình như nơi đó là đầm rồng hang hổ, bất kỳ ai xông vào đều không thể ra khỏi đó được.
Lô Vĩnh Cường nói: “Cậu chủ bị Lý Phong làm nhục, hiện giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện”.
Lô Vĩnh Cường vẫn muốn tiếp tục báo cáo.
Chu Minh Thiệu đột nhiên vung tay lên: “Không cần nói nữa, bây giờ lập tức phái người đi giết Hứa Thiên Tứ”.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác”.
“Còn thằng Lý Phong với cả cái cấm địa Đông Hải gì đó trong mắt gia tộc Chu Thị cũng chỉ là một bãi cứt chó mà thôi!”
“Bây giờ cậu lập tức phái người bao vây Đông Hải, tôi muốn cắt đứt tất cả các nguồn tài nguyên của Đông Hải”.
“Không phải nói tên Lý Phong đó là cứu tinh của Đông Hải sao? Là người tạo ra trật tự của Đông Hải sao?”
“Vậy thì hãy phá hủy trật tự của toàn bộ Đông Hải đi”.
“Tôi muốn người dân Đông Hải đuổi cả nhà Lý Phong ra ngoài”.
“Sau đó rút gân lột da cả nhà hắn”.
Lô Vĩnh Cường dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Thuộc hạ vừa mới nhận được một tin”.
“Con gái gia tộc Vũ Thị, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô".
“Vũ Khuynh Mặc, người được mệnh danh Nữ hoàng phố Wall đã quay về Hoa Hạ”.
“Và hiện tại cô ta đang ở Đông Hải”.
“Cô ta đi Đông Hải làm gì?” Chu Minh Thiệu hỏi.
“Hiện giờ vẫn chưa rõ, đang trong quá trình điều tra”.
“Không cần điều tra nữa”.
Khuôn mặt Chu Minh Thiệu đột nhiên lộ ra vẻ cực kỳ nham hiểm.
Một tia sáng mạnh mẽ lóe lên trong ánh mắt.
“Hai nhà họ Hậu và nhà họ Vũ ở thủ đô vẫn luôn muốn kết giao quan hệ thông gia”.
“Mà cô gái Vũ Khuynh Mặc này chính là sợi dây gắn kết giữa hai gia đình”.
“Nếu như Vũ Khuynh Mặc chết ở Đông Hải, hừ, vậy thì hai gia tộc lớn này sẽ dốc hết sức lực để lật đổ toàn bộ Đông Hải trong chốc lát”.
“Đừng nói là một tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé, toàn bộ người dân Đông Hải cũng phải chịu chung số phận”.
“Tôi muốn tất cả người dân ở Đông Hải đều phải chôn cùng với em gái tôi!”
Nụ cười nham hiểm và xấu xa trên khuôn mặt Chu Minh Thiệu khiến Lô Vĩnh Cường rùng mình.
Thủ đoạn này quá quỷ quyệt!
Tuy nhiên, đây mới chính là Chu Minh Thiệu!
Những việc như thế này gia tộc bọn họ đã làm qua không ít lần!
Lô Vĩnh Cường vội vàng nói: “Vậy tôi lập tức đưa người tới Đông Hải, giết chết Vũ Khuynh Mặc”.
“Chưa đủ.”, Chu Minh Thiệu khẽ lắc đầu, “Làm việc này phải một vốn bốn lời”.
“Phải một lần giải quyết hết, không được để lại bất kỳ hối tiếc hay tổn thất gì, một mình cậu không đủ”.
Chu Minh Thiệu là một doanh nhân.
Ông ta luôn quan tâm đến sự ổn định trong kinh doanh.
Nơi có tên Đông Hải này đã từng nhiều lần vả đôm đốp vào mặt các gia tộc lớn.
Trực giác mách bảo ông ta nếu như muốn hoàn thành việc này thì nhất định phải bỏ ra ít vốn.
Chu Minh Thiệu đột nhiên đứng dậy, nhìn Lô Vĩnh Cường nói: “Cậu và Vĩnh Cơ cùng nhau ra tay”.
“Đưa cả năm vị tông sư của gia tộc đi cùng”.
“Nhiệm vụ lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại”.
“Vũ Khuynh Mặc nhất định phải chết!”
“Vâng!”
......
Sáng sớm hôm sau, Hứa Mộc Tình vừa bước vào tòa nhà trụ sở của tập đoàn Lăng Tiêu.
Thư ký Trương Hiểu Bình vội vàng đi tới.
“Giám đốc, chúng ta vừa nhận được một văn bản chính thức”.
“Nữ hoàng phố Wall, Vũ Khuynh Mặc, đã đề xuất một chuyến thăm chính thức tới tập đoàn chúng ta, thời gian được ấn định là chín giờ sáng nay”.
Cô ta đến rồi.
Hứa Mộc Tình không thể ngờ rằng, Vũ Khuynh Mặc lại tới nhanh như vậy!
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình không hề hoảng sợ.
Sau một hồi ngạc nhiên, cô bình tĩnh đáp lại và lập tức dặn dò Trương Hiểu Bình chuẩn bị tốt các công việc lễ tân.
Cô một mặt giải quyết các công việc của công ty, mặc khác bình tĩnh chờ đợi sự xuất hiện của Nữ hoàng phố Wall trong truyền thuyết.
9 giờ sáng.
Trưởng các bộ phận khác nhau của tập đoàn Lăng Tiêu đã đợi sẵn ở sảnh tầng một.
Có một đoàn xe từ xa chạy đến trụ sở của tập đoàn Lăng Tiêu.
Dẫn đầu là một chiếc Hummer limousine.
Đoàn xe từ từ dừng lại.
Một nữ thư ký ăn mặc chỉnh tề cung kính mở cửa xe.
Sau đó, trong sự chú ý của mọi người.
Vũ Khuynh Mặc, mặc một bộ đồ công sở màu oải hương bước xuống.
“Cộp”.
Tiếng giày cao gót chạm đất.
Âm thanh như tiếng đá rơi trên mặt nước hồ phẳng lặng như gương.
Gợn sóng thành từng vòng từng vòng.
Âm thanh gợn sóng này ngay lập tức chạm đến trái tim của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Khoảnh khắc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Vũ Khuynh Mặc.
Cô ta đẹp một cách tinh tế và hoàn mỹ.
Như ánh hào quang nhẹ nhàng lướt qua.
Chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến người khác say mê, chìm đắm, không cách nào thoát ra được.
Cô ta vừa xuất hiện, mang theo một luồng khí tức mạnh mẽ.
Bình thường có thể thoải mái nói chuyện trước hàng trăm người.
Những người ưu tú trong ngành có thể ngay lập tức giành được dự án hàng triệu tỉ.
Nhưng khi ở trước mặt cô ta, họ chỉ dám lặng lẽ cúi đầu xuống.
Không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ta.
Do cảm thấy bản thân bé nhỏ.
Hoặc do cảm thấy sự tôn kính.
Trước mặt cô ta, mọi người đều cảm thấy mình trở nên nhỏ bé vô cùng.
Trong số rất nhiều người, chỉ có Hứa Mộc Tình là đứng thẳng người.
Hôm nay Hứa Mộc Tình vẫn ăn mặc như thường lệ.
Một bộ đồ công sở vô cùng đơn giản.
Bởi vì bình thường phải đi lại nhiều.
Hứa Mộc Tình chỉ đi giày cao gót khi tham gia những sự kiện quan trọng.
Ở công ty, cô luôn đi một đôi giày bệt màu trắng.
Cô thích đi đôi giày này là bởi vì đôi giày này Lý Phong mua cho cô.
Bảy mươi tệ một đôi.
Giá gốc bảy mươi năm tệ.
Lý Phong đã đứng mặc cả với người bán hàng bên lề đường trong ba phút.
Hai người nói qua nói lại, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng Lý Phong cao tay hơn, bà cô đó đã bị đánh bại.
Giảm được năm tệ.
Lúc đó, vẻ mặt đắc thắng của Lý Phong như thể là đã tiết kiệm được cho Hứa Mộc Tình năm trăm triệu vậy!
Hứa Mộc Tình có chiều cao tương đương với Vũ Khuynh Mặc.
Nhưng khi Vũ Khuynh Mặc xuất hiện, cô ta giống như một ngọn núi cao ngất, không thể nào với tới!
Còn Hứa Mộc Tình giống như một bông hoa nhỏ màu trắng có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Thanh khiết.
Đơn thuẩn.
Dù vách đá có cheo leo, dù thời tiết có lạnh buốt khắc nghiệt đến như thế nào, vẫn sẽ có một đóa hoa trắng nhỏ thanh khiết vươn mình thức dậy trong sớm mai.
Hai người đứng đối mặt, nhìn nhau.
Một lúc sau, Hứa Mộc Tình bước tới và lịch sự đưa tay ra.
Nụ cười Hứa Mộc Tình như làn gió xuân tháng ba ấm áp.
“Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Hứa Mộc Tình, giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Vũ Khuynh Mặc bắt tay Hứa Mộc Tình.
Khi những ngón tay mảnh mai và mềm mại của hai người chạm vào nhau, một dòng điện đột ngột chạy qua hai người họ.
Cả hai đều thu tay lại gần như cùng một lúc.
Vũ Khuynh Mặc ngạc nhiên nhìn Hứa Mộc Tình.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Mộc Tình, cô ta cảm thấy người ở trước mặt này chẳng qua cũng chỉ là một cô gái xinh đẹp.
Mặc dù ngoại hình khá nổi bật những cũng không khác nhiều so với những người cô ta từng tiếp xúc.
Nhưng dần dần, Vũ Khuynh Mặc phát hiện ra rằng Hứa Mộc Tình rất khác với những gì cô ta tưởng tượng.
Vũ Khuynh Mặc không cảm thấy bất kỳ sự hung hãn nào trên người Hứa Mộc Tình.
Cô giản dị, mộc mạc.
Mà chính vẻ đẹp giản dị mộc mạc này đã khiến cho Vũ Khuynh Mặc cảm nhận được mối nguy.
Mối nguy hiểm mạnh mẽ!
Phụ nữ dù xinh đẹp đến đâu, nhưng khi đàn ông nhìn quen rồi cũng sẽ cảm thấy nhàm chán.
Đây cũng có thể gọi là đẹp ngắm nhiều cũng chán.
Nhưng Hứa Mộc Tình thì khác.
Sau khi tiếp cận người phụ nữ này, mọi người sẽ nảy sinh ra cảm giác muốn được làm quen với cô và từ từ hiểu rõ nội tâm của cô hơn.