“Đây là quà anh tặng em”.
Hậu Thư Hạo muốn thể hiện bản thân trước mặt Vũ Khuynh Mặc, lập tức yêu cầu thư ký bên cạnh gọi nhân viên qua.
Để họ mở các thùng hàng trước mặt Vũ Khuynh Mặc ra.
Hậu Thư Hạo cười nói: “Anh biết gần đây em đang muốn xây dựng một dự án mới ở thành Thiên Môn”.
“Nên đặc biệt vận chuyển một lô vật liệu xây dựng từ nước ngoài về”.
“Lô vật liệu xây dựng này đều là hàng chất lượng tốt, tổng trị giá lên đến hơn năm tỷ!”
Hậu Thư Hạo nở nụ cười rạng rỡ.
Thật ra, nguyên liệu chứa trong các thùng hàng này đều là do tập đoàn Lăng Tiêu đặt mua từ nước ngoài về.
Do Hậu Thư Hạo và Chu Minh Thiệu đã thông đồng với nhau để đánh tráo hàng hóa trên tàu chở hàng.
Hậu Thư Hạo tự chi năm mươi triệu để mua một lô bê tông cứng.
Bây giờ ở cảng phía bên Thành Hải, những thứ mà Âu Dương Diểu Diểu và các nhân viên nhận được chỉ là một đống đồ bỏ đi!
Những vật liệu này có số lượng rất lớn lại không thể vứt bừa bãi.
Chỉ đơn giản là tìm một nơi để lưu trữ chúng thôi cũng cần một không gian rất lớn, tốn rất nhiều nhân lực và phí lưu kho cũng rất nhiều!
Nếu làm mất rồi còn phải chịu trách nhiệm pháp lý!
Đống đồ bỏ đi này, nếu như dùng để lấp biển thì sẽ đem lại hiệu quả rất cao.
Nhưng đáng tiếc là tập đoàn Lăng Tiêu không làm thế được!
Bọn họ muốn xây cầu chứ không phải là lấp biển!
Các nhân viên từ từ mở những thùng chứa hàng ra.
Hậu Thư Hạo giống như hiến dâng vật quý, đứng ở trước những thùng hàng này.
Mở bằng hai tay.
Hắn, rạng rỡ.
Nụ cười trên mặt hắn rạng rỡ như ánh nắng.
Hắn, mong chờ.
Mong chờ nụ cười xinh đẹp mỹ miều của Vũ Khuynh Mặc.
Tuy nhiên, Vũ Khuynh Mặc vẫn vô cảm.
Hơn nữa, cô ta còn hơi nhíu mày.
Lạnh lùng nói: “Mấy năm không gặp, anh càng ngày càng trở nên ngu ngốc hơn đấy nhỉ”.
“Sau này, đừng cố gắng thể hiện cái sự ngu xuẩn đó của anh ra trước mặt tôi”.
Hậu Thư Hạo ngây người ra.
Hắn đột ngột quay lại!
Những thùng hàng đó!
Trống rỗng!
Hoàn toàn trống rỗng.
Không!
Không thể nào!
Hậu Thư Hạo vội vàng hét lên.
Hắn yêu cầu nhân viên tập trung lực lượng mở hết tất cả các thùng hàng.
Kết quả khi những chiếc thùng này được mở ra một nửa.
Hậu Thư Hạo cảm thấy vô cùng sốc khi phát hiện ra rằng bên trong những chiếc thùng này đều trống rỗng!
Có một bức thư màu trắng trong một chiếc thùng.
Các nhân viên đưa bức thư đó cho Hậu Thư Hạo.
“Cậu Hậu, bức thư này hình như là viết cho cậu”.
Trên bức thư viết: “Người nhận: Hậu Thư Hạo”.
Hậu Thư Hạo cau mày, không đưa tay ra lấy bức thư này.
Thư ký bên cạnh nhận lấy bức thư.
Anh ta mở phong bì ra và lấy ra một lá thư.
Bức thư này được viết trên một mảnh giấy A4 trắng tinh.
Thư ký đọc to bức thư trước mặt mọi người.
“Cậu Hậu, trước tiên, tôi muốn nói với cậu rằng bức thư này không phải là viết tay mà được đánh bằng máy tính”.
“Giấy đã được khử trùng từ trước, cậu sẽ không phải lo lắng về việc cơ thể nhỏ bé của mình sẽ bị nhiễm khuẩn”.
Thư ký đọc đến đây thì dừng lại, không dám đọc tiếp.
Sắc mặt Hậu Thư Hạo u ám.
Nếu như không phải vì Vũ Khuynh Mặc ở bên cạnh.
Thì e rằng hắn đã sai người đốt bức thư này từ lâu rồi.
Lúc này, Vũ Khuynh Mặc khẽ mở miệng, dùng giọng điệu không ai dám chống đối lại, lạnh nhạt nói: “Tiếp tục đọc”.
“Thật ra, có nhiều lúc tôi nghĩ, không biết cậu có phải là….”
Khi thư ký đọc đến đây, anh ta lại ngậm chặt miệng như hến.
Anh ta thật sự không dám đọc tiếp nữa.
Nếu không thì Hậu Thư Hạo nhất định sẽ giết chết anh ta!
Thư ký của Hậu Thư Hạo không dám đọc tiếp.
Người hầu bên cạnh Vũ Khuynh Mặc nhanh chóng đi đến và giật lấy bức thư trong tay anh ta.
Sau đó, đọc bức thư một cách rõ ràng rành mạch.
“Thật ra, có nhiều lúc tôi cảm thấy, không biết anh có phải là “gay” không nữa?”
“Rõ ràng là một người đàn ông, sao lại mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng như vậy cơ chứ?”
Thư ký của Hậu Thư Hạo đã phạm phải một sai lầm chết người.
Bởi vì lúc đọc, anh ta hoàn toàn có thể lược bỏ đi những chi tiết không đứng đắn trong bức thư.
Nhưng bây giờ, để người hầu của Vũ Khuynh Mặc đọc thì cô ta nhất định sẽ đọc hết toàn bộ bức thư và không bỏ sót một chữ nào.
Ngày thường, Vũ Khuynh Mặc lạnh lùng như một tảng băng nghìn năm.
Nhưng lúc này, cô ta chợt mím môi cười mỉm.
Cô ta cười không phải là bởi vì Hậu Thư Hạo.
Mà là vì cảm thấy thích thú trước câu nói thú vị của Lý Phong.
Cô ta chắc chắn 100% rằng bức thư này là do Lý Phong viết.
Bởi vì chỉ có anh mới dám viết như vậy!
Người hầu của Vũ Khuynh Mặc hoàn toàn phớt lờ đôi mắt lạnh lùng và khuôn mặt tái nhợt của Hậu Thư Hạo.
Tiếp tục đọc: “Hay là do tâm hồn trẻ thơ của cậu đã từng chịu tổn thương?”
“Nên bây giờ đến một bức thư cũng không dám tự mình cầm?”
“Ái chà, thật là đáng thương!”
“À, đúng rồi, có phải bây giờ cậu đang đứng cùng với nữ thần của mình không?”
Khi người hầu của Vũ Khuynh Mặc đọc đến câu này, cô ta bất giác quay đầu qua nhìn Vũ Khuynh Mặc.
Cô ta đang ngầm hỏi Vũ Khuynh Mặc liệu có thể đọc tiếp hay không.
Thấy Vũ Khuynh Mặc khẽ gật đầu, người hầu này tiếp tục đọc.
“Lúc cô ấy đồng ý cùng cậu đến nơi xem hàng này, có phải cậu rất kích động, rất hưng phấn đúng không?”
“Mồ hôi tay ướt đẫm, tim đập loạn xạ?”
“Nếu như tôi đoán trúng rồi, thì nhảy tại chỗ vài phát đi, ha ha ha ha….”
Sau khi nghe người hầu đọc xong, Vũ Khuynh Mặc cười thành tiếng.
Sắc mặt Hậu Thư Hạo càng lúc càng tệ.
Hắn muốn giết người!
Hắn muốn giết Lý Phong.
Một loại cảm giác thất bại chưa từng có bao trùm lấy hắn!
Từ lúc bắt đầu đi học.
Từ khi mọi người bắt đầu gọi hắn là thiên tài.
Hậu Thư Hạo chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy.
Hắn cho rằng, cảm giác đó cả đời này hắn cũng không thể cảm thấy được.
Thế nhưng, thằng ở rể ở gia tộc nhỏ bé ở Đông Hải lại dám trêu ghẹo hắn như vậy!
Phẫn nộ!
Cơn giận dữ dữ dội khiến mặt Hậu Thư Hạo đỏ bừng bừng.
Lúc này, người hầu của Vũ Khuynh Mặc lật lại tờ giấy, phát hiện đằng sau vẫn còn một dòng chữ.
Cô ta đọc dòng chữ này: “Đúng rồi, tôi đã mang cho cậu một chút quà từ phía bên kia đại dương”.
“Ở trong những thùng chứa còn lại đấy, cậu mở ra để nhận quà nhé!”
Hậu Thư Hạo sẽ thực sự mở những thùng chứa còn lại như những gì trên bức thư viết sao.
Toàn bộ lồng ngực hắn giờ đang bùng cháy vì tức giận.
Hắn muốn chém Lý Phong thành từng mảnh.
“Mở ra”.
Lúc này, Vũ Khuynh Mặc cất tiếng nói.
Hậu Thư Hạo không kịp ngăn cản, các nhân viên đã mở hết tất cả các thùng chứa còn lại.
Kết quả sau khi mỗi thùng chứa được mở ra, bên trong có rất nhiều rác thải hôi thối bẩn thỉu chảy ra!
Bến tàu vốn dĩ đang rất sạch sẽ.
Trong tích tắc đã trở thành một bãi rác khổng lồ.
Khi một làn gió biển nhẹ nhàng thổi qua.
Một mùi hôi thối nồng nặc sẽ bốc lên, lan tỏa vào trong không khí.
Vũ Khuynh Mặc quay người rời đi.
Lúc cô ta lên xe cuối cùng cũng chủ động nói với Hậu Thư Hạo một câu.
“Nếu anh ấy đã từ ngàn dặm xa xôi có lòng gửi tặng cho anh món quà quý giá này, anh nên nhận lấy đi”.
“Ngoài ra, bây giờ trong nước đang thực hiện phân loại rác rất kỹ càng, số rác này, anh nhất định phải phân loại một cách cẩn thận đấy”.
Đây là lần đầu tiên Vũ Khuynh Mặc chủ động nói chuyện với Hậu Thư Hạo.
Hậu Thư Hạo đã vô số lần tự tưởng tượng ra cảnh Vũ Khuynh Mặc chủ động nói chuyện với hắn, sẽ nói những gì?
Thái độ sẽ như thế nào?
Biểu cảm ra sao?
Nhưng bây giờ, trong mắt Vũ Khuynh Mặc, hắn nhìn thấy sự ghê tởm và khinh bỉ sâu sắc!
Cô ta giống như đang nhìn một thứ rác rưởi!