Đồng thời còn có gương mặt cười ngốc nghếch của Hứa Hạo Nhiên.
Raven chật vật đứng dậy, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng bước đến và vẫy tay với cô ta.
“Bây giờ đừng có động đậy!”
“Vừa rồi anh rể đã phải tốn nhiều công sức lắm mới đưa được chị từ cõi chết trở về đấy!”
Raven thấy mình đang nằm trong một phòng khám nhỏ.
Hơn nữa, cô ta cũng đã thay một bộ đồ khác.
Bộ đồ này trông có vẻ hơi rộng.
Hơn nữa, lại còn là đồ nam.
Raven khẽ giật mình, cô ta chợt nhận ra hình như chiếc áo này là chiếc áo vừa nãy Lý Phong mặc.
Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh giải thích.
“Chị đừng nghĩ nhiều, chiếc áo này là của anh rể em”.
“Vừa rồi tình huống khẩn cấp, vết thương của chị lại đang rất nghiêm trọng, mà ở đây cách rất xa bệnh viện”.
“Vì vậy anh rể đã tự mình tiêm cho chị, hơn nữa còn dùng thuốc đặc trị bôi lên vết thương để cầm máu”.
“Trên quần áo của chị bị dính rất nhiều máu, cộng thêm thân hình của chị khá....”
Khi Hứa Hạo Nhiên đang nói, cậu ta cố ý đưa tay lên trước ngực vẽ một vòng tròn lớn".
“Quần áo của các cô gái ở đây không có bộ nào vừa người chị, nên chỉ có thể sử dụng quần áo của anh rể được thôi”.
“Hạo Tử, Diểu Diểu đang gọi em ở bên ngoài kìa”.
Khi nghe thấy Âu Dương Diểu Diểu gọi mình, Hứa Hạo Nhiên quay người lao ra ngoài mà không nói thêm câu nào.
Lý Phong vẫn đứng ở cửa, nhẹ giọng hỏi Raven.
“Cô là Raven, đúng không?”
Raven sửng sốt, không ngờ Lý Phong lại biết tên mình.
“Sao anh lại biết tôi?”
Từ trước đến giờ, Raven luôn nghĩ mình chỉ là một con tốt vô danh.
Nhưng Lý Phong vừa mở miệng đã nói ra được tên của cô ta, khiến cô ta cảm thấy rất ngạc nhiên,
“Tình hình của cô tôi cũng biết một chút”.
“Tên khốn Vũ Thạc đã xúi giục cô nên mới khiến cô vướng vào vụ án của tôi”.
“Vết thương trên người cô là do bị dao găm vào, người ra tay chắc là một cao thủ”.
“Anh ta cũng cố ý phóng hỏa đốt nhà”.
“Người đã giết cô chắc là Hậu Thư Hạo, đúng không?”
Raven trầm mặc.
Từ trước đến nay, cô ta luôn hết mực trung thành phục vụ Hậu Thư Hạo.
Đối với loại người như Vũ Thạc, cô ta đã thay hắn giải quyết rất nhiều tên.
Trước đây ở nước ngoài, những cậu ấm con nhà giàu trong đầu chỉ toàn vinh hoa phú quý.
Bất kể là màu da nào.
Chỉ cần cô ta ra tay đều sẽ bị tóm gọn.
Cô ta nắm rõ trong tay những người đàn ông này.
Tuy nhiên, cô ta cũng từng nghĩ đến việc khi nhiệm vụ thất bại, cô ta sẽ chết.
Nhưng trước nay chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ bị Hậu Thư Hạo giết người diệt khẩu.
Giống như một thứ rác rưởi!
Tiện tay ném đi!
“Tôi cứu cô là bởi vì vợ của tôi rất tốt bụng”.
“Với tính cách của cô ấy, dù nhìn thấy chú chim nhỏ, chú ếch nhỏ bị thương cô ấy cũng sẽ cố gắng hết sức để chữa trị”.
“Mạng của cô là do cô ấy cứu”.
“Đợi đến khi cô khỏe lại, tôi hi vọng cô có thể ở lại bên cạnh cô ấy, hỗ trợ cô ấy”.
Ngạc nhiên!
Kinh ngạc!
Raven không ngờ rằng Lý Phong lại nói như vậy.
“Vì sao anh lại muốn tôi ở bên cạnh vợ anh?”
“Lẽ nào anh không biết những thủ đoạn nham hiểm bẩn thỉu của Hậu Thư Hạo sao?”
“Hậu Thư Hạo là đối thủ của anh”.
“Tôi thậm chí đã từng là người của hắn”.
“Hắn bảo tôi sống thì tôi sống, bảo tôi chết thì tôi phải chết”.
“Tôi sẽ thực hiện tất cả mệnh lệnh của hắn một cách vô điều kiện”.
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên.
“Tôi sẽ sửa trước một lỗi sai của cô”.
“Là đối thủ của tôi”.
“Hậu Thư Hạo không xứng”.
Raven nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Lý Phong, nụ cười này mang theo một luồng khí tức mà trước đây cô ta chưa từng cảm nhận được!
Mạnh mẽ!
Quyền lực!
Quang minh chính đại!
Lúc này, Raven cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Còn Lý Phong là đỉnh núi cao vút trên mây.
“Hậu Thư Hạo không có đầu óc, hắn không thể nghĩ ra những kế sách nham hiểm bẩn thỉu đó được”.
“Hơn nữa, tôi có thể trực tiếp nói cho cô biết lý do tôi muốn giữ cô lại”.
“Vợ tôi là một người rất tốt bụng”.
“Mặc dù cô ấy đã từng sống một cuộc sống rất khó khăn vất vả, nhưng cô ấy từ trước đến nay vẫn luôn tỏa sáng”.
“Trong thế giới chỉ toàn lừa dối này, bên cạnh cô ấy nhất định phải có một hai người thân cận”.
“Còn cô thì luôn phải sống ngắc ngoải trong bóng tối”.
Lời nói của Lý Phong chạm vào trái tim của Raven.
Quả thực, Lý Phong nói không sai.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn phải sống trong bóng tối.
Cô ta sinh ra trong một con hẻm nhỏ và bẩn thỉu.
Từ nhỏ, cô ta đã trải qua đủ thể loại ô uế bẩn thỉu.
Thế giới mà cô ta nhìn thấy muôn hình muôn dạng.
Nhưng tất cả đều bẩn thỉu.
Xấu xí!
Ghê tởm!
“Nếu như cô đồng ý, tôi sẽ cho cô một cơ hội làm người”.
“Chứ không phải cứ mãi quỳ rạp xuống đất”.
“Liếm những thứ rác rưởi mà người khác phun ra”.
Nói đến đây, Lý Phong dừng lại một chút, đột nhiên anh nhìn ra bên ngoài.
Cười nói: “Vợ tôi tới rồi”.
Nói xong, ngoài cửa truyền đến giọng nói trong trẻo ngọt ngào như tiếng chim hót trong rừng.
“Chồng, cô ấy tỉnh lại chưa?”
Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình từ bên ngoài bước vào, mặc một bộ trang phục rực rỡ như ánh nắng.
Raven nhìn thấy nụ cười mà trước đây cô ta chưa từng được nhìn thấy.
Tỏa sáng.
Rạng rỡ.
Ấm áp.
......
“Ông nói gì cơ? Vũ Thế Huân đã rút tất cả các dự án mà ông ta hợp tác với chúng ta rồi à?”
Hậu Thụy Niên đột ngột đứng dậy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Hậu Thụy Niên nghĩ không ra.
Từ khi bắt đầu đàm phán đến nay, đã có khoảng thời gian hai dự án này gặp phải khó khăn.
Việc Vũ Thế Huân rút vốn vào thời điểm này cũng sẽ gây tổn thất rất lớn cho gia tộc Vũ Thị.
Tuy nhiên, hồ sơ do thư ký gửi lên cho ông ta có viết rõ.
Vũ Thế Huân không muốn hợp tác với bọn họ nữa.
Hậu Thụy Niên đau đầu ôm trán, gia tộc dễ lôi kéo nhất trong số bốn gia tộc lớn ở thủ thô chính là gia tộc Vũ Thị này.
Mà người đầu tiên lôi kéo được gia tộc Vũ Thị chính là con trai của ông ta Hậu Thư Hạo.
Nhưng sau vụ lùm xùm vừa qua, Vũ Thế Huân rất hiếm khi nói chuyện điện thoại với ông ta.
Đôi khi, Hậu Thụy Niên chủ động gọi trước nhưng ông ta không bắt máy.
Điều này khiến Hậu Thụy Niên ngày càng suy nghĩ nhiều hơn.
Hậu Thụy Niên nghĩ mãi, rồi đột nhiên ông ta ngẩng đầu lên, nói với thư ký: “Cậu lập tức chuẩn bị xe, tôi sẽ đích thân đi gặp Vũ Thế Huân”.
Đúng lúc này, giọng nói của Hậu Thư Hạo từ trên lầu truyền đến: “Bố, bố không cần đi đâu”.
Hậu Thư Hạo lúc này mặc một bộ vest chỉnh tề bước xuống cầu thang.
Trên khuôn mặt hắn lại nở một nụ cười tràn đầy tự tin.
Hắn lịch sự tao nhã, phóng khoáng tự nhiên.
Hậu Thư Hạo chậm rãi bước đến gần Hậu Thụy Niên, nói: “Vũ Thế Huân đưa ra quyết định này cũng là hợp tình hợp lý rồi”.
“Thật ra đối với gia tộc Vũ Thị, đối tượng thông gia tốt nhất với bọn họ không phải nhà chúng ta mà là gia tộc Lý Thị”.
Hậu Thụy Niên mở to mắt, nhìn chằm chằm Hậu Thư Hạo, nói: “Con đang nói linh tinh gì vậy?”
Hậu Thư Hạo nhún vai, hắn nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, sau đó nâng chân lên, tựa lưng vào ghế sofa một cách thoải mái.
“Bố thân yêu của con à!”
“Sự việc năm đó, gia tộc Vũ Thị mặc dù biết rõ nhưng bọn họ không hề tham gia”.
“Lý Mộc là do nhà chúng ta giết, không có liên quan gì đến Vũ Thế Huân”.
Trước đây, Vũ Thế Huân rất ghét nhà họ Lý, bởi vì ông ta cho rằng Lý Tấn đã bắt con gái ông ta đi”.
“Vũ Thế Huân luôn coi Vũ Khuynh Mặc như báu vật”.