Nện mạnh đôi giày con gót vào mặt Nghê Quang Vũ.
Những lời vừa rồi của Nghê Quang Vũ, không nói ra thì còn đỡ.
Nói ra rồi, tâm trí của Vi Thắng Nam sẽ nhớ lại sự ngọt ngào giả tạo của Nghê Quang Vũ.
Hối hận!
Ảo não!
Phẫn nộ!
Trước mặt mọi người, Vi Thắng Nam trút cơn tức giận vô bờ bến của mình ra một cách mãnh liệt!
Nhìn Nghê Quang Vũ nằm trên mặt đất như một con chó chết, Vi Thắng Nam hung ác nói: "Chồng tôi nói, anh ấy không muốn tay tôi dính máu”.
"Cho nên, tôi sẽ không giết anh”.
"Nhưng tôi có thể đảm bảo với anh”.
"Từ nay về sau, tất cả những người bị anh ức hiếp, đều sẽ tìm anh để tính sổ!!"
Vi Thắng Nam quay đầu rời đi.
Ngay khi cô ấy chen lấn ra khỏi đám đông, phía sau liền vang lên tiếng hét của Nghê Quang Vũ!
Vào lúc này, biệt thự nhà họ Hậu ở Thiên Môn.
Hậu Thư Hạo ngồi một cách tao nhã trong phòng khách.
Hắn ta đang cầm một tờ báo quốc tế.
Không lâu sau, hắn từ từ gấp tờ báo lại, trên miệng nở một nụ cười tự tin và mưu mẹo.
Một giờ trước, Hậu Thư Hạo vừa gọi cho Nghê Quang Vũ.
Có thể nghe thấy qua điện thoại rằng Nghê Quang Vũ đang rất nóng lòng muốn có được Hứa Mộc Tình.
Hắn càng nóng vội, Lý Phong càng nhanh chết.
Nghê Quang Vũ này chả có bản lĩnh gì, chỉ dựa hơi vợ là giỏi.
Mà vợ hắn thì lại là có thể hô mưa gọi gió ở cái đất Thiên Môn này!
Một tập đoàn Lăng Tiêu bé nhỏ đối đầu với vợ của Nghê Quang Vũ.
Đúng là lấy trứng chọi đá.
Lao đầu vào chỗ chết!
Hậu Thư Hạo cầm tách trà sứ trắng xanh.
Hắn ghé sát miệng vào một cách duyên dáng, thổi nhẹ làn hơi ấm.
Lúc này, thư ký lo lắng bước vào.
"Cậu chủ, không ổn rồi”.
"Hàng chục dự án của chúng ta ở Thiên Môn bất ngờ bị niêm phong rồi”.
"Nhiều quản lý và người phụ trách của chúng ta đã bị bắt!"
"Choang!"
Tay Hậu Thư Hạo bất ngờ rung lên.
Chiếc tách trà sứ trắng xanh trị giá hàng chục nghìn trên tay hắn cứ như vậy rơi xuống đất.
Hắn ta đột ngột đứng dậy và nhìn chằm chằm vào thư ký.
"Tại sao lại thế? Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ai dám ra tay với gia tộc họ Hậu tôi? Chúng muốn chết à!?"
"Là lãnh đạo cao nhất ở Thiên Môn ạ”.
"Đó là mệnh lệnh của ông ấy, ông ấy dường như biết điều gì đó”.
Hậu Thư Hạo vò mạnh mái tóc được tỉa tót cẩn thận của mình.
"Sao lại thế được?"
"Không, phải đưa tất cả những người bị bắt ra ngoài!"
"Nếu không, tất cả thế lực của chúng ta ở Thiên Môn sẽ bị nhổ tận gốc!"
Lúc này, người đầu tiên Hậu Thư Hạo nghĩ đến chính là Nghê Quang Vũ.
Hắn vội vàng gọi điện thoại.
Nghê Quang Vũ đã không trả lời cuộc gọi đầu tiên.
Hậu Thư Hạo không nản lòng.
Hắn biết rằng với tính cách của Nghê Quang Vũ, có thể lúc này Nghê Quang Vũ đang tập thể dục với phụ nữ trên giường cũng nên.
Hắn lại kiên nhẫn và đợi vài phút.
Cuộc gọi thứ hai cuối cùng đã được kết nối.
Ngay khi điện thoại kết nối, Hậu Thư Hạo vội vàng nói: "Anh Nghê, dự án hợp tác của chúng ta…”
"A!"
"Á á!!!"
Hét!
Tiếng kêu thảm thiết đau đớn!
Tiếng hét của Nghê Quang Vũ phát ra từ đầu dây bên kia.
Trước khi Hậu Thư Hạo nói xong, tiếng kêu cứu của Nghê Quang Vũ lại phát ra từ điện thoại.
"Hậu Thư Hạo, cứu tôi, cứu tôi!"
"Tôi sắp chết rồi! Tôi sắp bị bọn họ đánh chết rồi!"
Khi đang nói chuyện, điện thoại của Nghê Quang Vũ bất ngờ bị cướp.
Hậu Thư Hạo nghe thấy giọng nói thô bạo của một người đàn ông.
"Mày với Nghê Quang Vũ là một giuộc à?"
Hậu Thư Hạo trầm giọng bình tĩnh nói: "Mày là ai?"
"Đừng quan tâm tao là ai”.
"Mày chỉ cần biết, mày cướp con gái tao đi, lấy mất tim con bé, thù này tao sẽ trả bằng hết!"
Sau đó, nhiều người đã giật lấy điện thoại và hét lên với Hậu Thư Hạo.
Sự tức giận của họ đã lên đến cực điểm!
Hậu Thư Hạo sững sờ cúp điện thoại.
Nghê Quang Vũ?
Không phải tên hắn là Nghê Quang Văn sao?
Tại sao hắn lại trở thành Nghê Quang Vũ rồi?
Hậu Thư Hạo không thể hiểu được.
Thiên tài mấy trăm năm mới có một như hắn, đã bị đơ.
Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có thể sững sờ đứng tại chỗ.
Trương Tam đã đứng đó, nhìn Hậu Thư Hạo với đôi mắt lạnh lùng.
"Hừ, thiên tài trăm năm mới có một à”.
"Nực cười!"
Khi Trương Tam nói vậy, Hậu Thư Hạo giống như một con chuột bị mèo dẫm lên đuôi, hắn lập tức nhảy dựng lên.
Hậu Thư Hạo quay lại và nhìn chằm chằm vào Trương Tam với đôi mắt mở to.
"Tôi nói cho ông biết, tôi là thiên tài!"
"Bất cứ việc gì, tôi đều chuẩn bị trước cho mình một lối thoát”.
"Lần này, là thằng Nghê Quang Vũ này không làm nên chuyện!"
"Nếu không có hắn, tôi đã thành công từ lâu rồi!"
"Lũ rác rưởi trong nước không được việc thì tôi sẽ hợp tác với các cao thủ nước ngoài!"
Hậu Thư Hạo vớ lấy tờ báo trên bàn trà ném mạnh vào Trương Tam.
Trương Tam tiện tay chộp lấy và thấy tất cả các tờ báo đều là chữ tiếng Anh.
Ông ta không biết một từ nào.
Tuy nhiên, có một bức ảnh trên báo.
Một người đàn ông trung niên tóc vàng trong bộ vest, đeo kính râm đang tạo dáng rất ngầu.
"Người đàn ông này tên là Brad Nicholas”.
"Ông ta là chú của Andre”.
"Tôi đã liên lạc với ông ta rồi, ba ngày nữa họ sẽ đến Thiên Môn”.
"Đến lúc đó, tôi sẽ tiêu diệt tập đoàn Lăng Tiêu trong nháy mắt!!"
Cùng lúc đó, thủ đô, vườn thượng uyển.
Hậu Thụy Niên khúm núm đứng đấy.
Cánh cửa trước mặt ông ta vẫn đóng chặt.
"Chủ nhân, những người thuộc gia đình Nicholas người Anh đã liên hệ với chúng tôi”.
"Ba ngày nữa, bọn họ sẽ đến Thiên Môn”.
Sau cánh cửa, giọng nói trầm đục của một người đàn ông vang lên.
"Gia đình Nicholas đã làm việc với tôi hơn hai mươi năm”.
"Những người của gia tộc này đều là một lũ châu chấu, ai nấy đều rất tham lam”.
"Nhưng cho đến nay, làm việc với họ khá dễ chịu”.
"Ông định thu xếp ai tiếp họ?"
Hậu Thụy Niên nuốt nước bọt.
Ông ta vốn muốn Hậu Thư Hạo đón tiếp những người này.
Nhưng lại lo rằng chủ nhân của ông ta không vui.
Người đàn ông trong phòng dường như nhìn thấu tâm tư của Hậu Thụy Niên.
Trong khe cửa, truyền ra giọng nói lạnh lẽo và vô tình của ông ta.
"Con trai thiên tài của ông đã thất bại hai lần”.
"Nó đã cố gắng hết sức để tính toán Lý Phong đó, nhưng cuối cùng vẫn thua”.
"Tôi không hiểu, gia tộc ông ngày nào cũng oang oang Hậu Thư Hạo là thiên tài”.
"Thiên tài ở chỗ nào?"
Hậu Thụy Niên không dám nhìn lên.
Mồ hôi lạnh chảy từng giọt xuống cằm ông ta.
Trong khe cửa, tiếng đàn ông lần lượt phát ra.
"Tôi sẽ cho Hậu Thư Hạo một cơ hội khác”.
"Nhiệm vụ tiếp đón gia đình Nicholas được giao cho nó”.
Khi nghe thấy điều này, Hậu Thụy Niên đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Tươi cười.
"Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân”.
"Nhưng……"
Giọng nói của người đàn ông sau cánh cửa đột nhiên trở nên lạnh lùng lạ thường.
Trong sự lạnh lùng này, còn mang theo một chút sát khí!
"Đây là cơ hội cuối cùng”.
"Nói với thằng con trai thiên tài của ông”.
"Nếu làm không xong chuyện này thì nó sẽ từ thiên tài thành phế vật đấy”.
"Chắc là ông đã biết tôi đối xử với phế vật như nào rồi đúng không”.
Hậu Thụy Niên sợ mất mật, quỳ rạp xuống đất.
Ông ta dí sát đầu mình xuống phiến đá xanh.
Run rẩy nói: "Nó sẽ làm được, xin chủ nhân yên tâm!"
"Nếu nó không làm được thì sao?"