Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 433: Dẫn tôi đi gặp anh ấy




Hậu Thụy Niên nắm chặt tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi!
"Nếu, nếu nó không làm tốt việc lần này".
"Tôi, tôi sẽ tự mình xử lý!"
...
Thiên Môn, một nhánh của tập đoàn Đương Quy.
Một chiếc Hummer dài từ từ dừng lại ở lối vào đại sảnh.
Hơn một trăm thành viên cấp cao của tập đoàn Đương Quy đứng ngay ngắn.
Họ khom lưng.
Cúi người.
Một người phụ nữ xinh đẹp bước ra khỏi ghế lái phụ.
Cô ta mở cửa xe ra.
Một chân dài trắng nõn nà, đi đôi giày cao gót màu oải hương, bước xuống xe.
Vũ Khuynh Mặc mặc một bộ đồ màu oải hương.
Tinh tế và thanh lịch.
Diễm lệ mê người.
Đối mặt với Vũ Khuynh Mặc, như một tiên nữ giáng trần, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn.
Họ giống như những người hầu cận trước mặt Hoàng Đế, những người hầu trước mặt chủ nhân.
Cung kính.
Không dám vượt qua.
Vũ Khuynh Mặc coi như những người này như không tồn tại, đôi chân ngọc ngà mảnh mai rảo bước, dẫn một nhóm tinh anh vào thang máy chuyên dụng.
Đỉnh của tòa nhà, văn phòng.
Vũ Khuynh Mặc lặng lẽ đứng trước cửa sổ cao kiểu Pháp, nhìn thành phố thép nhộn nhịp.
Một nữ thư ký cúi đầu nói nhỏ với Vũ Khuynh Mặc.
"Gia đình Nicholas hai ngày nay liên tục có động thái”.
"Họ đã tấn công một gia tộc hạng ba ở Tây Ban Nha”.
"Cướp hết số tài sản mà gia tộc này đã tích lũy hơn một trăm năm”.
"Ngoài ra, Brad Nicholas đã sẵn sàng lên đường và sẽ đến Thiên Môn sau ba ngày nữa”.
"Ngoài ra, tập đoàn Lăng tiêu đã giành được một dự án mới”.
"Mỹ phẩm hoàn toàn tự nhiên của họ bán rất chạy”.
"Về mặt doanh số, đã và đang ép các sản phẩm chính của bên mình xuống".
Thư ký còn muốn tiếp tục báo cáo, thì Vũ Khuynh Mặc đã duỗi ra một ngón tay mảnh khảnh như búp măng ra, khẽ đung đưa trong không khí.
Cô thư ký im ngay.
"Anh ấy ở đâu?"
Câu hỏi của Vũ Khuynh Mặc không đầu không cuối.
Nhưng những ai đã theo Vũ Khuynh Mặc hơn mười năm đều biết.
Với tính cách kiêu ngạo của Vũ Khuynh Mặc, cô ta sẽ không bao giờ hỏi về tung tích của bất kỳ người đàn ông khác nào ngoại trừ Lý Phong!
Chỉ có Lý Phong!
Cô ta chỉ quan tâm đến Lý Phong!
Người thư ký dừng lại một chút, sau đó nói: "Anh ấy đang làm bánh kếp ạ”.
"Hửm?"
Đôi lông mày lá liễu của Vũ Khuynh Mặc hơi nhíu lại.
Bỗng một cơn gió thơm thoảng qua.
Trong nháy mắt, bóng lưng mảnh mai của Vũ Khuynh Mặc đã biến mất.
Trong không khí, chỉ còn lại một câu nói.
"Đưa tôi đi gặp anh ấy".
Thiên Môn, một phố ẩm thực.
Mỗi ngày ở đây đều thu hút rất nhiều đàn ông và phụ nữ đến ăn.
Cho dù đó là người đội mũ, đeo túi, đến để du lịch.
Hay là những cặp đôi nắm tay nhau đi hẹn hò.
Mọi người luôn có thể tìm thấy món ăn yêu thích của mình ở đây.
Mọi người đều có thể trở về nhà với những món đồ ăn trên tay.
Các cửa hàng ở đây đều có tiếng hàng trăm năm tuổi.
Ngoài ra còn có các cửa hàng mới mở.
Ở giữa phố ẩm thực, có một cửa hàng nhỏ khá khuất.
Trước cửa hàng có treo rất nhiều lẵng hoa.
Ngoại trừ những lẵng hoa, ở đây có rất ít khách.
Vì quán này chỉ bán một thứ duy nhất, đó là bánh kếp.
Loại thực phẩm khiêm tốn này có thể tìm thấy ở mọi nơi tại Thiên Môn, dù là đường lớn hay ngõ nhỏ.
Nó chả có gì thu hút đối với những người ăn hàng này.
Lúc này, một chiếc Hummer dài chậm rãi dừng lại ở cửa tiệm.
Một trợ lý xinh đẹp mở cửa xe.
Vũ Khuynh Mặc bước đến trước cửa cửa hàng giữa ánh mắt kinh ngạc của vô số người gần đó.
"Oa! Đại mỹ nhân!"
"Cô này đẹp quá!"
"Như bước ra từ tranh vậy”.
"Không ổn rồi, không ổn rồi, tôi nghĩ mình yêu mất rồi”.
Ánh mắt của Vũ Khuynh Mặc không dừng lại ở bất cứ thứ gì gần đó.
Cô ta nhìn thẳng vào Lý Phong, người đang đeo tạp dề, tay cầm xẻng, đang làm bánh kếp trên đĩa sắt.
Ánh nắng hơi nghiêng tình cờ tràn vào khuôn mặt có chút tuấn tú của Lý Phong.
Mờ ảo.
Mơ hồ.
Đẹp.
Như thể bị làm nhòe đi.
Trong tâm trí cô ta, từ từ hiện lên.
Đó là một buổi chiều cách đây nhiều năm.
Có một cậu bé nghịch ngợm, nắm tay cô ta, trèo qua bức tường cao của nhà mình, lẻn ra bên ngoài chơi.
Chơi mãi, cả hai đều đã mệt và đói.
Thật tình cờ là cách đó không xa có một bác gái bán bánh kếp.
Cậu bé nắm tay cô gái nhỏ, vui mừng chạy đến.
Tuy nhiên, trong túi họ không có tiền.
Họ xuất thân từ một gia đình giàu có, cơm thì dâng tận miệng áo thì có người mặc giúp.
Bất kể là cần gì, đều sẽ có người cung kính đem nó đến cho họ.
Thế mà sau khi rời khỏi nhà, họ không thể mua nổi dù chỉ là một chiếc bánh kếp giá vài đồng.
Bác gái tốt bụng thấy cô bé rất dễ thương đã nói rằng nếu cô bé hát một bài hát cho bà ấy nghe, bà ấy sẽ cho họ một cái bánh kếp miễn phí.
Sau đó, cô gái nhỏ hát.
Tiếng hát của cô thanh như tiếng suối trong vắt.
Như tiếng chim hót ngọt ngào nơi núi rừng.
Khi cả hai đang vui vẻ ăn bánh kếp, thì cậu bé nghiêm trang nói với cô bé.
Khi lớn lên, cậu ấy sẽ tự tay làm cho cô bé một chiếc bánh kếp.
Anh ấy không quên.
Anh ấy vẫn nhớ.
Vũ Khuynh Mặc lặng lẽ nhìn Lý Phong.
Xem anh làm bánh từng bước một.
Cuối cùng, Lý Phong tự tay gói chiếc bánh kếp lại và đưa cho Vũ Khuynh Mặc.
Tuy nhiên, lúc này Vũ Khuynh Mặc do dự.
Nữ hoàng trang nghiêm của Phố Wall.
Làm mọi thứ một cách đầy mạnh mẽ.
Nhưng vào lúc này, cô ta lại giống như một cô gái nhỏ do dự.
Đấu tranh.
Ngập ngừng.
Lý Phong trong nháy mắt như nhìn thấu tâm tư của cô ta.
"Ngốc này, không phải là anh đưa em ăn cái bánh kếp này rồi, thì sau này sẽ không liên quan gì đến em nữa”.
Ngốc, ngốc à?
Một số trợ lý phía sau Vũ Khuynh Mặc nghe thấy rằng Lý Phong gọi nữ thần của họ như vậy.
Tất cả bọn họ đều có chút sững sờ.
Cả thế giới này, người duy nhất có thể gọi cô ta như này chỉ có Lý Phong!
Nếu là một người đàn ông khác,
E rằng hắn đã bị chém chết rồi!
Thành trăm ngàn mảnh!
Vũ Khuynh Mặc nhận lấy bánh kếp trong tay Lý Phong, hé mở đôi môi đỏ mọng gợi cảm.
Động tác của cô ta duyên dáng.
Rõ ràng là chỉ ăn một cái bánh kêp giá vài đồng thôi.
Nhưng lại cảm giác như đang ăn đồ cao cấp vậy.
“Ăn ngon không?”, Lý Phong hỏi.
“Không ngon”, Vũ Khuynh Mặc ghẹo Lý Phong.
Không ai có thể nghĩ rằng Nữ hoàng phố Wall lại có một hành động trẻ con như vậy.
Tuy nhiên, mặc dù là nói như vậy.
Nhưng Vũ Khuynh Mặc lại ăn bánh kếp do Lý Phong làm với vẻ mặt rất vui.
Nụ cười của cô ta rạng rỡ và chói lọi như nắng chiều.
Mỗi một động tác của cô ta đều không chê vào đâu được, rất thu hút người xem.
Lý Phong mời Vũ Khuynh Mặc vào góc vắng của cửa hàng.
Hai người ngồi đối mặt với nhau.
Lý Phong nói với Vũ Khuynh Mặc: "Lời hứa mà anh nợ em năm đó, bây giờ coi như đã trả rồi nhé”.
Trong đôi mắt sâu như trời đêm của Vũ Khuynh Mặc, ánh lên những tia sắc bén.
"Anh Phong, anh không thích em nữa à”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.