Ngôn Hi
Thomson đưa tay ra muốn bắt Cố
Ngôn Hi đi.
Khi tay hắn sắp chạm vào Cố Ngôn
Hi, hắn đột nhiên cảm thấy lòng
bàn tay đau nhói.
Thomson đặt tay trước mắt mình.
Thấy có một vết thương đã xuất
hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Lúc này, Cố Ngôn Hi đang cầm một
con dao gọt táo trên tay.
Cố Ngôn Hi giữ chặt con dao gọt
táo bằng cả hai tay, cô ấy tiếp tục
lùi lại.
Khi lưng chạm vào cửa sổ, đôi mắt
đẹp của Cố Ngôn Hi mở to.
Ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
"Đừng ép tôi, nếu anh còn ép tôi,
tôi sẽ nhảy xuống đấy!"
Thomson trông rất tức giận.
Hắn gầm gừ với Cố Ngôn Hi.
Hơi thở thở ra rất nặng và thối!
"Con khỉ cái chết tiệt!"
"Được ông chủ tao thích là phúc
phận của mày rồi!"
"Cho dù mày có chết, tao cũng sẽ
đem xác mày về cho ông chủ!"
Trong khi nói, Thomson ngay lập
tức lao về phía Cố Ngôn Hi!
Đột nhiên!
Có một cơn gió!
Vù vù từ ngoài cửa thổi vào!
"Vù!"
Thomson lao về phía Cố Ngôn Hi và
trực tiếp đâm vào một bóng đen.
Lúc này, hắn cảm thấy như mình
vừa va phải một tấm sắt cứng!
Thomson che mũi và lùi lại vài
bước.
Chợt thấy Lý Phong đã đứng trước
mặt!
Thomson nhìn Lý Phong, bất giác
mỉm cười.
"Tao đang tức chết mà không có
chỗ giải tỏa, không ngờ có đứa tự
mò đến".
"Không được động vào phụ nữ thì
có thể giết đàn ông nhỉ”.
"Ha! Gặp phải tao là mày xui rồi con
khỉ châu Á ạ!"
Trong lúc nói chuyện, nắm đấm của
Thomson lao thẳng về phía mặt Lý
Phong.
"Bùm!"
Không thấy máu.
Không có tiếng la hét.
Không thấy cầu xin lòng thương
xót.
Không một cảnh tượng nào mà
Thomson mong đợi trong đầu xuất
hiện.
Bởi vì nắm đấm có thể xuyên qua
tường của hắn.
Đã bị Lý Phong chặn lại.
Ngay khi Thomson đang chết lặng.
Thì năm ngón tay của Lý Phong đột
nhiên nắm chặt lấy nắm đấm của
Thomson.
"Rắc!"
"Rắc!"
"Rắc!"
Năm ngón tay của Lý Phong không
ngừng bóp mạnh!
Cơn đau dữ dội cứ tăng lên gấp bội!
Đồng tử của Thomson giãn ra.
Kinh hoàng!
Miệng hắn mở ra.
Hét lên!
Lý Phong đã bóp nát hoàn toàn
năm ngón tay của Thomson!
Miệng Thomson vừa hét lên một
tiếng.
Thì tay phải của Lý Phong nhanh
chóng đưa ra.
Ở vị trí khuỷu tay của Thomson.
Từ dưới lên.
Đập nhẹ một cái!
"Rắc rắc!"
Giống như một cành khô.
Gãy ngay giữa!
"Ahhhhh!!"
Trong cả căn phòng vang lên tiếng
gào thét vô cùng thảm thương!
Về phần người đàn ông ngoài cửa
kia.
Lúc này, hắn cũng đã nằm trên mặt
đất từ lâu.
Vương Tiểu Thất giơ chân giẫm lên
đầu hắn.
Chế giễu!
Từ miệng Thomson, Lý Phong ngoài
nghe thấy cái tên Brad Nicholas ra.
Cũng nghe thấy tên của Hậu Thư
Hạo.
Nếu là trước đây, Lý Phong có thể
còn muốn vờn nhà họ Hậu một
chút.
Nhưng hôm nay, Hậu Thư Hạo đã
chạm đến ‘chốt bom’ của Lý Phong.
Hắn đã khiến Hứa Mộc Tình tức
giận!
Khi Lý Phong chuẩn bị rời đi, Cố
Ngôn Hi đột nhiên hét lên.
"Đợi một chút”.
Lý Phong quay đầu nhìn Cố Ngôn
Hi.
"Sao vậy? Cô có bị thương không?"
Cố Ngôn Hi mím môi khẽ lắc đầu.
Cô ấy lấy hết can đảm nói với Lý
Phong: "Cảm ơn anh”.
Lý Phong cười nhẹ nói: "Cô là bạn
thân của Tình Tình, thì cũng là bạn
thân của tôi, bạn bè với nhau không
cần cảm ơn!"
Nói xong, Lý Phong bước nhanh rời
khỏi tầm mắt của Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi nhìn bóng lưng cao lớn
của Lý Phong.
Thất thần...
Thiên Môn, biệt thự của gia đình họ
Hậu.
Hậu Thư Hạo và Brad đang ngồi
trên ghế sofa trong phòng khách,
uống rượu vang đỏ đắt tiền.
Brad vừa gửi công thức mà hắn lấy
được từ công ty trách nghiệm hữu
hạn mỹ phẩm Đông Phương đến
một phòng thí nghiệm ở Châu Âu.
Phòng thí nghiệm này do gia đình
Nicholas hắn mở ra.
Sau khi phân tích, các nhân viên
phòng thí nghiệm đã trả lời Brad.
Các tinh chất và chiết xuất có trong
các loại mỹ phẩm này thực sự sẽ
đạt được một số tác dụng đối với
làn da của con người.
Họ định bán cho một thương hiệu
mỹ phẩm quốc tế lớn, mức trả giá
của bên kia là 100 triệu euro.
Brad tăng gấp đôi giá.
200 triệu euro!
Tuy rằng bên kia nói cần thời gian
cân nhắc.
Nhưng Brad biết rất rõ rằng cuộc
làm ăn này đã được ký kết!
"Anh Brad, tôi thực sự ghen tị với
anh. Anh chỉ tùy tiện ra tay mà
cũng có thể thu về được một số tiền
lớn như vậy”.
"Lần sau nếu có vụ làm ăn nào phải
mang tôi theo đấy”.
Brad cười.
"Cậu Hậu, một gia tộc như anh còn
thiếu tiền sao?"
"Tiền bạc chỉ là một con số đối với
anh thôi”.
Khi nói, Brad không thể không nhìn
về phía cửa.
"Nhắc mới nhớ, tại sao cô gái xinh
đẹp tên Cố Ngôn Hi vẫn chưa xuất
hiện?"
Hậu Thư Hạo mỉm cười và nói: "Anh
Brad, đừng nóng”.
“Theo truyền thống phương Đông
của chúng tôi, phụ nữ càng đến
muộn càng xinh đẹp”.
"Cô Cố Ngôn Hi phải ăn mặc đẹp để
có một đêm tuyệt vời với anh Brad
chứ hả?"
Brad xua tay nói: "Không cần,
không cần”.
"Phụ nữ ở đất nước của anh có đẹp
hơn nữa”.
"Thì đối với tôi, cũng chỉ là một
công cụ để ‘giải tỏa’ thôi”.
"Hơn nữa tất cả những người phụ
nữ tôi từng chơi đều sẽ không thể
quên tôi được đâu”.
Khi Brad nói điều này, hắn cố tình
nâng eo lên để thể hiện sự nam tính
của mình.
Hậu Thư Hạo nhanh chóng tâng
bốc.
Từ đầu đến cuối, Trương Tam đều
đứng ở góc khuất bên cạnh.
Đôi mắt ông ta hơi nhắm lại.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy Hậu Thư
Hạo tâng bốc Brad.
Khóe mắt ông ta hiện lên vẻ khinh
bỉ và sự coi thường tột cùng.
"Ding Dong…”
Chuông cửa đột ngột vang lên.
Hậu Thư Hạo vỗ tay và nói: "Có vẻ
như đại minh tinh của chúng ta đã
đến rồi đó!"
Brad nháy mắt với một tên đàn ông
cường tráng bên cạnh.
Tên đàn ông mạnh mẽ gật đầu, lập
tức nặng nề bước ra cổng.
"Cạch!"
Cửa đã được mở ra.
Thời điểm cửa được mở ra, tên đàn
ông cường tráng mở cửa đột nhiên
sửng sốt.
"Bùm!"
Một tiếng động lớn!
"Vù!"
Một bóng đen bay qua!
Tên đàn ông cường tráng vừa mở
cửa đã bay qua trước mặt Brad và
Hậu Thư Hạo.
"Ầm!"
Hắn bay đi đập mạnh vào bức
tường của phòng khách làm nó lập
tức đổ sập xuống!
Lúc này, hai mắt đang nhắm của
Trương Tam.
Lập tức mở ra!
Ngoài cửa, một cơn gió lạnh lùa
vào!
Sừng sững trong gió lạnh.
Có một người, cao lớn.
Anh hùng thanh cao.
Khí tức.
Khí tức cuồn cuộn.
Hậu Thư Hạo và Brad không thể mở
mắt!
Chỉ có Trương Tam là có thể nhìn
thấy dung mạo của người vừa đến.
Lý Phong!
Anh đến rồi!
Ngay lúc Hậu Thư Hạo nhìn thấy Lý
Phong, hắn đột nhiên bật dậy, chỉ
vào Lý Phong chửi rủa.
"Lý Phong! Mày cả gan xông vào
nhà tao à!"
Sau khi ngạc nhiên, Hậu Thư Hạo
đột nhiên phá lên cười.
"Đến cũng tốt! Đến cũng tốt!"
"Tao còn đang ngĩ cách để đầy đọa
mày đến chết”.
"Không ngờ mày lại tự dẫn xác tới!"
Lý Phong từng bước tới gần.
Mỗi bước đi của anh đều rất vững
chắc.
"Xoạch”.
"Xoạch”.
Tiếng giày da chậm rãi giẫm lên đá
cẩm thạch vang vọng trong phòng
khách.