Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 438: Người nào vào Hoa 




Hạ, chém
Brad đã đứng dậy khỏi ghế sofa.
Người đàn ông lực lưỡng vừa ra mở
cửa là tay đấu vật mạnh nhất trong
đội của hắn.
Hắn có thể nâng vật nặng 400 kg.
Nhưng vừa rồi, hắn đã bị người ta
đá bay chỉ bằng một cước!
Brad nhìn thẳng vào Lý Phong.
Không biết tại sao, lúc này trong
lòng hắn có chút hoảng loạn!
Bởi vì bóng dáng của người đàn ông
trước mặt, nhìn thế nào cũng cảm
thấy có chút quen thuộc.
Lúc này, Lý Phong lên tiếng.
"Ba năm trước, Edman Nicholas đã
hứa với tao rằng đời này ông ta sẽ
không bao giờ cử bất cứ ai đến Hoa
Hạ nữa”.
"Một khi vào Hoa Hạ là chém!"
Đồng tử giãn nở!
Khi Brad nghe những lời này, đồng
tử hắn giãn to ra.
Edman Nicholas là chú của Brad.
Đồng thời, ông ta cũng là trưởng
tộc của gia tộc Nicholas hiện tại!
Ông ta cũng là một nhà quý tộc kỳ
cựu ở Anh.
Bá tước!
Vị trưởng tộc ở ẩn này, đã nhiều
năm chưa ra khỏi tòa thành của ông
ta rồi.
Ngay cả Brad, một người cháu trai,
cả năm cũng chả được thấy ông ta.
Mà ba năm trước, Edman Nicholas
đã quả thực là đã thực hiện một
chuyến đi dài.
Lần đó, ông ta đã đến Hồng Hải.
Kể từ ngày đó, tất cả con cháu trực
hệ của gia tộc Nicholas đều nhận
được lệnh nội bộ từ gia tộc.
Kể từ bây giờ, tất cả các thành viên
trong gia tộc Nicholas tuyệt đối
không được ra tay với người Hoa
Hạ.
Không được vào Hoa Hạ.
Nếu không thì.
Chém!
Những người khác có thể không
biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng Brad biết rằng đó là vì em
họ của hắn đã đắc tội với vị thần
của Hồng Hải!
Hồng Hải, đối với tất cả các gia tộc
phương Tây mà nói.
Đó là cấm địa!
Bất cứ ai.
Thân phận có cao quý thế nào đi
nữa.
Gia sản có nhiều cỡ nào đi nữa.
Mà vào Hồng Hải trái phép, đều sẽ
bị chém chết!
Nhưng tại sao vị thần Hồng Hải lại
xuất hiện ở đây?
Không thể nào!
Hồi đó, người em họ của hắn đã
đích thân dẫn đầu 3.000 lính đánh
thuê tinh nhuệ đến, thế mà vị thần
kia chỉ cần một chiêu đã hạ gục hết
1/12 đám người đó.
Những tên lính đánh thuê này tan
rã ngay lập tức.
Giải quyết rất nhẹ nhàng!
Nhiệm vụ bị hủy bỏ!
Người cao quý như anh ta sao lại ở
đây được chứ?
Anh ta không thể ở đây được!
Nhưng……
Kinh dị!
Sợ hãi!
Đối mặt với Lý Phong.
Brad sợ hãi.
Run rẩy.
Run như cầy sấy.
Ánh sáng lạnh lẽo.
Lạnh lẽo như ở nơi âm ti địa ngục!
Lóe lên trong đôi mắt sắc bén của
Lý Phong.
Sau khi chú của Brad trở về, ông ta
đã tổ chức một cuộc họp gia đình.
Ông ta nói rằng trên thế giới này,
không có mấy người từng thấy
chiến thần mà còn sống sót cả.
Đặc biệt là ánh mắt của người đó.
Đó không phải là ánh mắt mà con
người có!
Brad sợ hãi.
Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý
nghĩ.
Nhanh chóng ra khỏi đây!
Nhưng chân hắn không thể cử động
được.
Ở trước mặt Lý Phong, hai chân hắn
như có nam châm!
Một cảm giác sợ hãi chưa từng có
bao trùm khắp cơ thể hắn.
Trực giác mách bảo hắn rằng nếu
hắn di chuyển tùy tiện vào lúc này.
Thì chỉ có một kết cục.
Chết!
"Con khỉ vàng, mày dám la lối trước
mặt ông chủ của tao, mày chết đi!"
Một tên đàn ông cường tráng bên
cạnh Brad gầm lên một tiếng, bước
chân nặng nề, giơ nắm đấm mạnh
mẽ lao về phía Lý Phong.
"Bùm!"
Một tên đàn ông cường tráng cao
hơn hai mét và nặng hơn 120 kg.
Đột ngột!
Bay ngang qua Brad.
"Ầm!"
Một bức tường khác đã bị phá vỡ.
Mà tay phải vung nắm đấm của tên
đàn ông cường tráng vừa nãy gào
lên lao tới đã vỡ vụn hết!
Lần này, không chỉ có Brad.
Ngay cả Trương Tam, người đứng
bên cạnh, nheo mắt cau mày, cũng
bị sốc!
Người đàn ông cường tráng ra tay
với Lý Phong vừa rồi cũng không
phải dạng yếu đuối gì.
Trương Tam mặc dù tự tin có thể
đánh bại mấy tên cường tráng trong
vòng mười chiêu.
Nhưng tuyệt đối không thể đánh
tàn phế tên đàn ông cường tráng
này chỉ trong một cú đấm!
Quá nhanh!
Quá mạnh!
Chân của Brad lúc này run lên cầm
cập.
Vừa rồi còn kiêu ngạo nghĩ cách
chơi Cố Ngôn Hi sao cho thật quý
tộc, giờ hắn đã khom cái lưng cao
quý, cúi cái đầu ngạo nghễ của hắn
xuống.
"Xin lỗi, tôi không biết đã đắc tội với
anh, tôi đi ngay đây, lập tức đi ngay
đây!"
Brad vội vàng đi ngang qua Lý
Phong.
Tuy nhiên, một bàn tay mạnh mẽ
bất ngờ đặt lên vai Brad.
"Rắc rắc!"
Năm ngón tay ấn nhẹ, xương vai
của Brad lập tức bị nghiền nát.
Brad chưa kịp cầu xin sự thương xót
thì đã nghe thấy Lý Phong nói với
giọng lạnh như băng: "Tao trước
giờ không nói hai lần”.
"Trưởng tộc của mày đã từng hứa
với cá nhân tao rằng ông ta sẽ
không bao giờ mạo phạm đến Hoa
Hạ Nữa”.
"Nhưng từ Andre Nicholas trước đây
đến mày bây giờ, đã có hai con chó
đến đây”.
"Để đảm bảo rằng không có con
chó thứ ba nào vào”.
"Tao phải dạy cho gia tộc mày một
bài học”.
Nói xong, Lý Phong đặt tay lên trán
Brad.
Thấy vậy, Hậu Thư Hạo nhanh
chóng bật dậy chỉ vào Lý Phong và
chửi: "Lý Phong, tên khốn, mày
dám giết người trong nhà tao!?"
"Trương Tam, ông còn đứng đó làm
gì? Lên cho tôi!?"
"Không phải nói giết Lý Phong cũng
giống như giết gà sao? Ông mau bẻ
gãy cái đầu gà của hắn cho tôi!"
Nghe vậy, khóe miệng Lý Phong hơi
nhếch lên.
Anh nói với Hậu Thư Hạo: "Đề nghị
vừa rồi của mày rất hay”.
Vừa dứt lời.
"Rắc rắc!"
Lý Phong trực tiếp dùng hai tay bẻ
gãy cổ Brad!
Cái cổ dài của Brad vặn vẹo bảy
trăm hai mươi độ!
Trở thành một cái máy chèo!
Lý Phong vứt xác Brad như một
đống rác.
Quay người bước từng bước về phía
Hậu Thư Hạo.
"Mày định làm gì?"
"Đừng tới! Đừng qua đây!"
"Nếu mày còn qua đây, tao sẽ
không khách sáo đâu!"
Hậu Thư Hạo sợ đến mức chạy
nhanh ra sau Trương Tam.
"Ông làm gì vậy, lên đi!?"
"Đồ rùa rụt cổ, đồ rác rưởi!"
"Bốp!"
Tiếng bạt tai đột ngột vang lên
khắp phòng khách.
Năm dấu tay đỏ ửng xuất hiện trên
khuôn mặt trắng trẻo điển trai của
Hậu Thư Hạo.
Trương Tam tức giận tát một cái,
Hậu Thư Hạo không kịp phản ứng.
"Đúng là đồ phế vật, thiên tài cái
chó gì!"
"Từ đầu đến cuối, cũng chỉ làm
được mấy cái trò ranh!"
"Tao nhổ vào!"
Trương Tam nhổ ra một lớp đờm
đặc lên mặt Hậu Thư Hạo.
Hai tay Trương Tam nắm chặt
thành nắm đấm, trừng mắt nhìn Lý
Phong.
"Không ngờ cao thủ mà họ Lý luôn
giấu trong bóng tối lại là mày, xem
ra giáo chủ đã không nhìn ra rồi".
"Giáo chủ?"
Khi nghe thấy từ ngữ đặc biệt này,
một tia sắc bén lóe lên trong mắt Lý
Phong.
Anh cười nhạt, nhìn Trương Tam
nói: "Ông đúng gu tôi đấy”.
"Với cái tát ban nãy, tôi nhiều nhất
cũng chỉ làm nát một cánh tay của
ông thôi”.
Trương Tam lớn tiếng chế nhạo:
"Tuy rằng hậu sinh khả úy, nhưng
trước khi nói lời này, mày hãy tự
lượng sức mình đi!"
Vừa dứt lời, Trương Tam đã ra
quyền.
Thân ảnh của ông ta, trong mắt mọi
người, biến thành bóng đen nhanh
như chớp!
Khi ánh mắt của những người khác
kịp phản ứng, thì nắm đấm của
Trương Tam đã ở trước mặt Lý
Phong.
Nhanh quá!
Đứng sau Lý Phong, lần đầu tiên
Vương Tiểu Thất cảm thấy sự nguy
hiểm tột cùng.
Kể từ khi đi theo Lý Phong, thực lực
của Vương Tiểu Thất không ngừng
tăng lên.
Cậu ta cũng tin rằng mình đã trở
thành một cao thủ ở một khía cạnh
nào đó.
Tuy nhiên, cậu ta không thể đỡ
được cú đấm này của Trương Tam!
"Bùm!"
Lý Phong đã đỡ được cú đấm thần
tốc của Trương Tam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.