"Tao sẽ không chết!"
"Mày cứ chờ đấy!"
"Lần sau! Lần sau tao nhất định có
thể giết mày!"
Lý Phong dừng lại, quay đầu nhìn
Hậu Thư Hạo đầy ẩn ý.
Ánh mắt Lý Phong rất bình thản.
Nhưng từ sự bình thản này, Hậu
Thư Hạo có thể đọc được rất nhiều
thứ.
Coi thường!
Khinh bỉ!
Coi rẻ!
Chế giễu!
Sau khi Lý Phong rời đi, Hậu Thư
Hạo không ngừng suy nghĩ trong
đầu.
"Ta là thiên tài, ta là thiên tài, ta
nhất định sẽ nghĩ ra cách!"
Hậu Thư Hạo đi đi lại lại trong
phòng khách.
Nhưng não hắn bây giờ giống như
một đống hồ nhão, không nghĩ ra
được, không nghĩ ra được gì hết!
Đúng lúc này, cửa biệt thự đột
nhiên mở ra.
Một giọng nói quen thuộc vang lên
từ ngoài cửa.
"Hạo Nhi, anh Brad đã đến rồi, phải
không?"
"Anh ấy đâu, con mau đưa bố đi
gặp anh ấy đi”.
"Lát nữa con cũng phải nói tốt cho
bố đấy”.
"Anh Brad này là một thành viên
quan trọng của gia tộc Nicholas.
Giáo chủ đã ra lệnh đặc biệt rằng
phải …”
Hậu Thụy Niên vừa nói vừa bước
vào.
Nhưng khi nói được nửa câu, ông ta
liền thấy Brad nằm lạnh ngắt trên
mặt đất.
Hậu Thụy Niên nhìn căn phòng
khách bừa bộn.
Nhìn vào thi thể của mấy người
nước ngoài.
Lập tức, ông ta cứng họng, chỉ có
thể nhìn thẳng vào Hậu Thư Hạo.
"Hạo Nhi, chuyện gì đang xảy ra
vậy? Đến đây, nói cho bố biết
chuyện gì đã xảy ra vậy!?"
Hậu Thư Hạo không ngờ Hậu Thụy
Niên lại đến sớm như vậy.
Bây giờ hắn không kịp bịa ra bất kì
cái cớ nào, nên chỉ có thể đổ lỗi cho
Lý Phong.
Hậu Thư Hạo nhanh chóng nói với
Hậu Thụy Niên: "Bố, tất cả đều do
Lý Phong!"
"Brad đã xảy ra mâu thuẫn với Lý
Phong vì một người phụ nữ”.
"Nên Lý Phong đã đem người tới
đây giết anh ta”.
"Là Lý Phong, hắn giết anh Brad,
trước mặt con luôn!"
Hậu Thụy Niên choáng váng.
Ông ta không thể tin được những gì
đang xảy ra trước mắt.
Ông ta ước mình đang nằm mơ.
Bởi vì trước đây, giáo chủ đã nói rất
rõ ràng.
Không được để đám người Brad xảy
ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Một cọng tóc cũng ko được!
Nếu Brad chết, gia tộc họ Hậu cũng
đứt theo luôn.
Hậu Thụy Niên nhanh chóng bước
đến bên xác Brad.
Ông ta nhìn cái cổ bị vẹo của Brad.
Ông ta bắt đầu run rẩy.
Răng ông ta không ngừng va vào
nhau kêu ‘lập cập’.
Hậu Thụy Niên nhìn chằm chằm vào
Hậu Thư Hạo và hỏi: "Brad, anh ta,
anh ta thực sự đã chết rồi sao!?"
Hậu Thư Hạo quỳ xuống trước mặt
Hậu Thụy Niên "phịch” một cái.
"Bố, chuyện này thật sự không liên
quan gì đến con”.
"Là Brad dẫn người đi cướp công
thức mỹ phẩm của tập đoàn Lăng
Tiêu trước, sau đó Lý Phong mới
đưa người tới!"
Hậu Thụy Niên nhìn chằm chằm vào
Hậu Thư Hạo, giọng ông ta run run:
"Con nói thật cho bố biết, ai giết
Brad vậy?"
"Lý Phong!"
Hậu Thư Hạo vội la lên: "Là Lý
Phong làm!"
"Lý Phong vặn đầu Brad thành như
thế này trước mặt con!"
"Lý Phong cũng đích thân đánh bại
hai cao thủ bên cạnh Brad”.
Khi Hậu Thư Hạo nói, hắn cũng chỉ
vào hai cao thủ nước ngoài đang
nằm trên đống gạch vỡ.
Lúc này, Hậu Thụy Niên không nói
gì.
Ông ta chỉ nhìn Hậu Thư Hạo với
ánh mắt khiến Hậu Thư Hạo cảm
thấy rất lạ.
"Bố, có chuyện gì vậy?"
"Bố! Con chợt nghĩ ra cách rất hay
để đối phó với Lý Phong rồi”.
"Lão già sư phụ của con có một đứa
con trai tàn tật. Hai chân hắn bị
què, chỉ có thể dùng xe lăn”.
"Nếu con đem Hứa Mộc Tình cho
con trai của ông ta, sư phụ nhất
định sẽ giúp con”.
"Chỉ cần sư phụ ra tay, thì Lý Phong
sẽ chết chắc!"
"Bép!!"
Cái tát bất ngờ giáng xuống mặt
Hậu Thư Hạo.
Năm dấu tay đỏ như máu xuất hiện
trên má phải của Hậu Thư Hạo.
Dấu tay này và dấu tay trên má trái
bị Trương Tam đánh trước đó bổ
sung cho nhau.
“Rác rưởi!”, Hậu Thụy Niên gầm
lên.
Hậu Thư Hạo mở to mắt và nhìn
thẳng vào Hậu Thụy Niên.
"Bố, bố vừa nói cái gì?"
"Tao nói mày là đồ rác rưởi! Mày là
nỗi sỉ nhục của nhà họ Hậu này!"
Gầm lên!
Ga
̀o thet!́
Hậu Thụy Niên cuối cùng đã phát
điên lên.
Ông ta chỉ tay vào trán Hậu Thư
Hạo: "Sự ngu si của mày, đã đem
đến tai họa cho cả cái gia tộc này!"
"Thằng ngu!"
"Đến nước này rồi mà mày còn có
thể bịa ra cái cớ vô liêm sỉ đấy để
lừa tao à”.
"Bố, con không lừa bố mà!"
"Bép!!"
Lại một cái tát nữa.
Cú tát của Hậu Thụy Niên khiến cho
cơ thể Hậu Thư Hạo quay vòng
vòng, sau đó ngã xuống bức tường
cách đó vài mét.
"Còn nói không lừa tao à”.
Hậu Thụy Niên chỉ vào một cao thủ
người nước ngoài dưới đống gạch
vỡ cách đó không xa.
"Mày có biết biệt danh của anh ta là
gì không?"
"Biệt danh anh ta là ‘xe tăng’ đấy".
"Anh ta đã luyện Thiết Bố Sam hơn
hai mươi năm, những thanh kiếm
bình thường thậm chí không thể cắt
nổi da của anh ta!"
"Anh ta có thể đánh sập cửa an
ninh bằng một cú đấm!"
"Giờ mày lại nói với tao anh ta bị Lý
Phong đấm chết!?"
"Mày coi tao là đồ ngu à!?"
"Ai lại tin một lời nói dối tầm thường
như vậy!?"
Hậu Thư Hạo sốc.
Sắc mặt hắn lo lắng, ánh mắt bối
rối.
"Bố, con nói thật mà! Nếu bố không
tin, thì có thể hỏi Trương Tam…”
Hậu Thư Hạo nói được một nửa, thì
bộ não thiên tài của hắn lại nhảy số
lần nữa.
Hắn nhanh chóng nói với Hậu Thụy
Niên: " Đúng rồi, Trương Tam cũng
đã phản bội giáo chủ”.
"Trương Tam bị Lý Phong, Lý Phong
đánh hỏng tay phải!"
"Sau đó Lý Phong cũng kể cho
Trương Tam nghe bí ẩn của Bát Cực
Quyền”.
"Cuối cùng, Trương Tam ra đi với
lòng biết ơn Lý Phong”.
"Ông ta đã phản bội giáo chủ, bố!
Bố mau phái người đuổi theo
Trương Tam đi”.
"Ông ta hẳn là biết rất nhiều bí mật
của giáo chủ. Một khi Trương Tam
trốn thoát, bí mật của giáo chủ rất
có thể sẽ bị lộ ra ngoài, sau đó mọi
chuyện sẽ …”
Hậu Thư Hạo không kịp nói hết câu.
Bởi vì Hậu Thụy Niên đã tóm lấy cổ
Hậu Thư Hạo.
Hậu Thụy Niên nhấc cả người của
Hậu Thư Hạo lên khỏi mặt đất.
"Khụ! Khụ!"
"Bố!"
"Bố!"
Hậu Thư Hạo không ngừng giãy
dụa.
"Bố, những gì con nói là sự thật, là
sự thật!"
Lúc này, ánh mắt Hậu Thụy Niên
cực kỳ lạnh lùng!
Ánh mắt ông ta nhìn Hậu Thư Hạo,
không còn sự cưng chiều hay tin
tưởng nữa.
Có cũng chỉ là sự thất vọng và hận
thù vô tận!
Câu nói sau đó của Hậu Thụy Niên
đã khiến Hậu Thư Hạo run cả
người.
Chỉ nghe Hậu Thụy Niên lạnh giọng
nói: "Từ nhỏ mày đã nói dối rồi”.
"Lúc đó tao còn tưởng đó là cái tật
của thiên tài”.
"Vậy nên tao dồn hết tâm sức vào
mày”.
"Cùng không thèm quan tâm đến
anh mày”.
"Từ nhỏ mày đã rất giỏi nịnh hót,
mày rất biết cách làm hài lòng mẹ
mày và tao”.
"Sau đó, mày sẽ có được mọi thứ
mày muốn”.
"Lúc đó, tao quan sát nghĩ rằng
chắc mày là thiên tài trăm năm có
một của nhà họ Hậu”.
"Bởi vì chả có đứa nhỏ nào đã lươn
lẹo từ nhỏ như vậy”.
"Nhưng tao chưa bao giờ nghĩ rằng
mình đã sai”.
Nói đến đây, trong đôi mắt Hậu
Thụy Niên nhìn Hậu Thư Hạo đã
chả còn chút gì của sự cưng chiều
ngày thường nữa.
Chỉ có sự lạnh lùng.
Còn có cả sát khí!
"Trong thời gian ở Mễ, một nửa
thành tích mày đạt được đều là gian
lận”.
Trong khoảnh khắc, đồng tử của
Hậu Thư Hạo đột nhiên mở to.