Đòn này, khí thế ngút trời!
Đòn này, long trời nở đất!
Chiêu thức giống y hệt ban nãy.
Không ngờ Lý Phong trong thời gian ngắn như vậy.
Chỉ cần nhìn qua một lượt, đã học được chiêu thức của Cầu Tam Nguyên rồi.
Thấy nắm đấm của Lý Phong đang tới gần.
Cho đến lúc này, Cầu Tam Nguyên mới biết, khoảnh khắc lần đầu tiên khi ông ta nhìn thấy Lý Phong, nụ cười bình thản trên khuôn mặt Lý Phong lúc đó là có ý gì?
Không phải vì Lý Phong coi thường ông ta.
Không phải khinh bỉ.
Mà là chẳng là cái thá gì.
Bởi vì đối với Lý Phong, Cầu Tam Nguyên chẳng qua chỉ là một thằng hề đang nhảy nhót mà thôi.
“Xoẹt!”
Nắm đấm của Lý Phong đang tới!
Cầm Tam Nguyên nhắm chặt hai mắt tuyệt vọng.
“Hả..?”
Tuy nhiên, nắm đấm này của Lý Phong không đấm thẳng vào mặt Cầu Tam Nguyên.
Khi còn cách khuôn mặt Cầu Tam Nguyên khoảng vài milimet, đột nhiên dừng lại.
Tuy nhiên!
Mặc dù bàn tay của Lý Phong đã dừng lại.
Nhưng cơn gió cuồn cuộn tỏa ra từ bàn tay của anh không vì thế mà dừng lại.
Chỉ là tiếng kêu của gió, nó đã tạo ra một âm thanh giống như tiếng khóc của quỷ!
Khí tức cuồn cuộn thổi bay mái tóc của Cầu Tam Nguyên.
Khiến toàn bộ cơ mặt của ông ta nhăn lại.
Thậm chí khiến Cầu Tam Nguyên còn không thể mở mắt được.
Cầu Tam Nguyên nhìn Lý Phong bằng ánh mắt không thể tin được.
Ông ta nhìn Lý Phong rút tay về.
Biểu cảm bình thản trên khuôn mặt Lý Phong lúc này trong mắt Cầu Tam Nguyên, mặc dù đã không còn sự khinh bỉ.
Thế nhưng, theo bản năng Cầu Tam Nguyên ngẩng đầu lên ngước nhìn Lý Phong.
Ông ta có cảm giác như mình đang đứng dưới chân một ngọn núi cao chót vót.
Ông ta bắt buộc phải ngước nhìn!
Ông ta chỉ có thể ngước nhìn!
Quá mạnh!
Thật sự quá mạnh!
Cầu Tam Nguyên từ nhỏ đã say mê học võ.
Bố của Cầu Tam Nguyên luôn nói với ông ta rằng ông ta là thiên tài võ thuật có một không hai.
Nhưng bây giờ, người tên Lý Phong đứng trước mặt ông ta đã chỉ cho ông ta biết rằng, ông ta chỉ là một kẻ ngốc.
Ông ta đã khổ luyện hơn bốn mươi năm, thế mà trước mặt Lý Phong, lại không tiếp được một chiêu.
Ông ta cảm nhận được một cách rõ ràng rằng Lý Phong chưa sử dụng toàn bộ sức lực.
Sự nương tay này của Lý Phong.
Sự bình thản này.
Đến từ sức mạnh của anh!
Nhưng cho dù như vậy, Cầu Tam Nguyên vẫn trợn trừng mắt nhìn Lý Phong, ông ta lạnh lùng nói: “Vì sao cậu không giết tôi? Đòn vừa nãy có cậu có thể dễ dàng kết liễu mạng sống của tôi”.
“Đối với những kẻ ngu dốt, tôi cũng lười ra tay”.
“Cậu nói cái gì?”
Lý Phong nói ra những lời này khiến cho khí tức vốn đã buông xuôi của Cầu Tam Nguyên lại bộc phát mạnh mẽ.
Đôi mắt ông ta tràn ngập ngọn lửa giận dữ.
“Cậu nhóc, đừng nghĩ rằng tôi đánh không lại cậu thì tôi sẽ sợ cậu”.
“Tôi là chưởng môn của một môn phái, cũng có lòng tự trọng”.
“Tôi không cho phép cậu chà đạp lên lòng tự trọng của tôi!”
Khóe miệng Lý Phong khẽ nhếch lên, anh cười.
Nói với Cầu Tam Nguyên: “Ông Cầu, thường ngày ông thường nhốt mình ở trong căn phòng rộng rãi trống trải cả ngày, nghiên cứu cách đột phá thực lực của bản thân đúng không?”
“Hoặc là thường xuyên ra ngoài, rất ít khi gặp vợ”.
Lời nói của Lý Phong khiến lông mày Cầu Tam Nguyên nhíu chặt lại.
Cầu Tam Nguyên nhìn chằm chằm vào Lý Phong: “Câu này của cậu là có ý gì?”
“Hai vợ chồng ở bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều, chồng thì không hiểu ý vợ, chỉ biết đắm mình vào nghiên cứu võ thuật”.
“Ông nói xem một cô gái trẻ yểu điệu nũng nịu vừa mới kết hôn, lúc cô ấy cần người đàn ông an ủi vỗ về nhất, nhưng chồng lại không ở bên cạnh, vậy thì cô ấy sẽ làm như thế nào?”
Hai mắt của Cầu Tam Nguyên trợn trừng trừng.
Như Lý Phong đã nói, mặc dù Cầu Tam Nguyên đã ở lâu trong sơn viên.
Nhưng thực tế, ông ta không dành nhiều thời gian cho vợ.
Số lần hai người sinh hoạt vợ chồng chắc cũng chỉ đếm được ở trên đầu ngón tay!
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong đột nhiên búng tay.
“Pặc!”
Ngay sau đó, tivi treo trên tường ở đại sảnh đột nhiên chiếu lên một cảnh tượng.
Trên màn hình là cảnh Hứa Mộc Tình và Lý Phong đang ở trong trại trẻ mồ côi.
Lúc này, Cầu Tứ Hỉ đột nhiên xông vào, ông ta cõng theo Cầu Thiên Sơn ở trên lưng, hai người bọn chúng hung hãn, kiêu ngạo và độc đoán.
Nhìn thấy em trai và con trai trên màn hình tivi, Cầu Tam Nguyên ngẩn người ra.
Việc này khác hoàn toàn với những gì Cầu Tứ Hỉ đã nói!
Ông ta không thể ngờ rằng, em trai của mình lại lừa dối mình.
Việc mà ông ta càng không thể ngờ đến nữa đó là, trong màn hình, Cầu Thiên Sơn liên tục gọi Cầu Tứ Hỉ là “bố”!
Mỗi một lần Cầu Thiên Sơn hét lên như vậy, giống như một cái tát, tát thẳng vào mặt Cầu Tam Nguyên!
Lý Phong nói với Cầu Tam Nguyên: “Nói thật, nếu như tôi không cố ý điều tra cụ thể, tôi còn tưởng hai người trước đây chạy đến gây rắc rối này chính là hai cha con”.
“Sau này cho người đi nghe ngóng mới biết được rằng thì ra bọn họ là hai chú cháu!”
“Chỉ là con trai của ông rất thú vị, mở mồm ra là lại gọi chú là bố”.
“Hơn nữa ngoại hình của hai chú cháu bọn họ trông cũng khá giống nhau đấy”.
“Ngoài ra tôi muốn biết, không biết không đã từng xét nghiệm nhóm máu của mình chưa?”
“Báo cáo từ bệnh viện cho biết nhóm máu của con trai ông là nhóm máu AB”.
Bùm!
Lời vừa dứt, cơ thể Cầu Tam Nguyên đột nhiên bị chấn động kịch liệt.
Ông ta sửng sốt nhìn Lý Phong!
Ông ta giống như bị tát một cái vào mặt, cả người đứng ngây ra đó.
Ông ta nhìn Lý Phong bằng ánh mắt không thể tin được: “Cậu nói láo!”
Cầu Tam Nguyên gầm lên một tiếng.
Khi bất kỳ người đàn ông nào gặp phải vấn đề này e rằng cũng sẽ đều phản ứng như Cầu Tam Nguyên.
Đứa con mình vất cả cực khổ nuôi nấng, bảo vệ suốt hơn hai mươi năm lại là con của người khác?
Mặc dù Cầu Tam Nguyên từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thương.
Sau khi trưởng thành, ông ta thậm chí còn bất khả chiến bại ở đất Thiên Môn.
Nhưng trước khi ra nước ngoài, ông ta đã từng xét nghiệm máu.
Nhóm máu của ông ta là nhóm máu O.
Theo như nhóm máu đó của ông ta, con trai căn bản không thể nào là nhóm máu AB được!
“Nói láo hay không, ông tự mình đi đến bệnh viện mà hỏi không phải là biết rồi sao”.
“Ngoài ra, hy vọng sau khi trở về, ông có thể làm việc tốt cho người dân”.
“Danh tiếng của sơn viên Thiết Chưởng các ông ở Kế Thành không được tốt lắm đâu đó”.
“Các thế hệ đời trước của nhà ông khổ cực vất vả, xây dựng danh tiếng bây giờ đã bị thằng con trai trên danh nghĩa của ông phá hủy rồi”.
“Đương nhiên còn có cả em trai của ông nữa”.
“Bố như thế nào thì tất nhiên cũng sinh ra đứa con như vậy”.
“Đạo lý này ông cứ tự mình suy nghĩ cẩn thận đi nhé!”
Nói xong, Lý Phong xoay người đi về phía nhân viên bảo vệ người bê bết máu.
“Đợi đã”, Cầu Tam Nguyên đột nhiên nói.
Cầu Tam Nguyên nhìn Lý Phong bằng ánh mắt nảy lửa: “Trước khi rời khỏi đây, còn có một chuyện tôi nhất định phải làm rõ”.
“Sư phụ của cậu là ai? Tại sao cậu lại nắm rõ bí kíp độc nhất vô nhị của sơn viên Thiết Chưởng bọn tôi đến như vậy?”
Lý Phong quay đầu nhìn Cầu Tam Nguyên.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Thiết Sa Chưởng một trăm năm trước, cũng chỉ là trò tung hứng của những nghệ sĩ đường phố biểu diễn để kiếm sống mà thôi”.
“Từ lúc nào lại biến thành bí kíp độc nhật vô nhị rồi?”
Đồng tử của Cầu Tam Nguyên lập tức giãn ra!
Ông ta cố gắng cả đời, chỉ hi vọng gạt bỏ được hoàn toàn bốn từ nghệ sĩ đường phố này ra khỏi Thiết Sa Chưởng.
Trong những năm qua, ông ta đã đi từ Bắc vào Nam, thậm chí chạy ra tận nước ngoài chỉ để thể hiện bí kíp độc nhật vô nhị của sơn viên bọn họ.
Vì muốn khiến cho Thiết Sa Chưởng phát triển hơn nữa.
Nhưng câu này của Lý Phong đồng nghĩa với việc đánh đổ hoàn toàn mọi nỗ lực bao nhiêu năm qua của gia đình ông ta!