Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 468: Hứa Mộc Tình phải chết




Là hai gã đàn ông cường tráng để râu quai nón đi tới.
Dáng người và khuôn mặt bọn chúng giống nhau như đúc.
Bọn chúng là hai anh em sinh đôi.
Anh trai là Thường Long.
Em trai là Thường Hổ.
Cả hai cùng chắp tay cúi chào Cầu Tứ Hỉ.
"Đã lâu không gặp Cầu Nhị gia rồi".
"Không biết ông gọi chúng tôi đến đây vì chuyện gì?"
Hai anh em sinh đôi này khét tiếng trên chốn giang hồ.
Tên là Hắc Phong Song Sát!
Hai tên này là sát thủ nổi tiếng trên giang hồ.
Chỉ cần có tiền thì chuyện gì bọn chúng cũng dám làm.
Cầu Tứ Hỉ rút một tấm ảnh từ dưới gối ra đưa cho bọn chúng.
"Con đàn bà trong ảnh là Hứa Mộc Tình".
"Tôi muốn hai cậu dùng cách độc ác nhất giết chết cô ta".
Hắc Phong Song Sát vừa nhìn thấy ảnh của Hứa Mộc Tình thì hai mắt sáng rực lên.
Nhất là cậu em Thường Hổ.
Dù chỉ nhìn ảnh chụp thôi nhưng nước dãi hắn cũng chảy ròng ròng.
Hắn cười rạng rỡ nói: "Cầu Nhị gia, có thật là dùng cách nào cũng được không?"
Cầu Tứ Hỉ lạnh lùng nói: "Cậu muốn dùng cách gì thì dùng".
"Mục đích của tôi chỉ có một, đó là cô ta phải chết".
"Sau khi Hứa Mộc Tình chết thì các cậu xử luôn cả người này".
Cầu Tứ Hỉ cầm ảnh của Lý Phong đưa cho cậu anh Thường Long.
"Giá hai cái mạng này là năm triệu".
Hai tên Hắc Phong Song Sát liếc mắt nhìn nhau.
Dứt khoát gật đầu đồng ý: "Cuộc làm ăn này chúng tôi đồng ý".
"Cầu Nhị Gia yên tâm đi, trước khi trời tối hai đứa chúng nó chắc chắn sẽ chết".
"Vút!"
"Vút!"
"Vút!"
Trên đường lớn, mấy chiếc xe ô tô lao vun vút.
Có một chiếc xe con đỗ bên đường.
Có hai người đang đứng trên bờ ruộng cạnh đó.
Hai người này nếu đi trên đường chắc chắn sẽ là hai người đẹp thu hút ánh mắt của mọi người.
Hứa Mộc Tình nhìn Đông Tuyết nói: "Có chuyện gì thì cô nói đi".
Sắc mặt Đông Tuyết lạnh như băng, trong mắt lóe lên tia sắc bén.
"Cô chủ tôi thích anh Lý từ nhỏ".
"Mấy năm nay tất cả những gì chị ấy làm đều là vì anh Lý".
"Hai người bọn họ rất xứng đôi vừa lứa".
"Bọn họ vốn sẽ sống với nhau rất hạnh phúc".
"Nhưng cô xuất hiện đã cướp đi hạnh phúc của cô chủ".
"Vì thế, xin lỗi nhưng cô phải biến mất rồi".
Vẻ mặt Đông Tuyết càng ngày càng lạnh, trên người cũng tỏa ra luồng sát khí rất sắc bén.
Lúc này cô ta rút một con dao từ mắt cá chân ra.
Dưới ánh mặt trời, con dao lóe sáng.
Hứa Mộc Tình bị hành động bất ngờ này của Đông Tuyết dọa sợ.
Cô vội vàng lùi về sau mấy bước.
Tuy rất sốc.
Bối rối.
Nhưng cô cũng không giống như Đông Tuyết tưởng tượng, sợ mất mật quỳ xuống khóc lóc van nài xin cô ta tha cho.
Hứa Mộc Tình nhìn chằm chằm Đông Tuyết nói: "Cô muốn giết tôi, tôi cũng không trách cô".
"Nếu tôi là cô, có lẽ tôi cùng làm chuyện ngốc nghếch như vậy".
"Cô dám nói tôi ngốc".
Ánh mắt Đông Tuyết sắc bén, lạnh như băng.
Cô ta bước đến gần Hứa Mộc Tình.
Thực ra Đông Tuyết vẫn còn do dự.
Nếu không thì với thực lực của cô ta giết Hứa Mộc Tình dễ như trở bàn tay.
Trước kia cô ta chưa từng tiếp xúc với Hứa Mộc Tình.
Đông Tuyết cũng chỉ nghĩ rằng, chẳng qua là Hứa Mộc Tình xinh đẹp nên đã dùng cách nào đó mê hoặc Lý Phong.
Nhưng giờ đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.
Nhất là khi nghe Hứa Mộc Tình vừa nói vậy làm trong lòng cô ta cảm thấy khác lạ.
Nếu là người bình thường nếu như không phải sợ mất mật thì cũng sẽ lôi Lý Phong ra để đe dọa.
Nhưng Hứa Mộc Tình không làm thế.
Mà cô còn đặt mình vào vị trí của Đông Tuyết nói một câu không trách cô ta.
Đông Tuyết thấy Hứa Mộc Tình đúng là một người phụ nữ kì lạ.
Đông Tuyết lạnh lùng nhìn Hứa Mộc Tình: "Trước khi chết cô muốn nói gì thì nói đi".
Hứa Mộc Tình bặm đôi môi đỏ mọng.
Đối với tình huống này, cô không thể trốn cũng không thể tránh.
Chỉ có thể đối mặt.
Hứa Mộc Tình ngẩng cao đầu, lộ ra cái cổ thon dài, cô nhìn bầu trời xanh thẳm.
"Tôi và Lý Phong cũng quen nhau từ khi còn rất nhỏ".
"Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau rất tình cờ".
Đối mặt với con dao có thể cắt cổ cô bất cứ lúc nào trong tay Đông Tuyết nhưng Hứa Mộc Tình vẫn rất thản nhiên.
Đây cũng là lần đầu tiên cô kể cho người khác nghe về những chuyện của mình và Lý Phong.
Có lẽ cô cảm thấy lần này anh và cô phải xa nhau thật rồi.
Bình tĩnh.
Trái tim cô cũng giống như đồng ruộng phía sau.
Trống trải mà tĩnh lặng.
Chỉ khi một cơn gió thoảng qua, cỏ cây trên cánh đồng mới nhẹ nhàng lay động.
"Lúc tôi gặp anh ấy, anh ấy đang trốn trong một cái ngõ nhỏ, bị một con chó hoang gầm gừ".
"Con chó hoang đấy dữ lắm".
"Lúc ấy tôi cũng rất sợ".
"Nhưng không biết vì sao?"
"Lúc ấy tôi lại lấy hết dũng khí, cầm một cái gậy lớn bước lên trước".
"Giờ nghĩ lại mới thấy bản thân khi đó đúng là can đảm thật đấy".
Giọng điệu Hứa Mộc Tình bình tĩnh, dịu dàng.
Sâu trong mắt là sự hồi tưởng.
"Thời gian gặp gỡ của chúng tôi cũng rất ngắn".
"Nhưng sau khi anh ấy đi rồi, trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ về anh ấy".
"Anh ấy là một người đàn ông kiên cường, cũng chính anh ấy đã tiếp thêm dũng khí cho tôi".
"Nếu không có anh ấy, có lẽ khoảng thời gian trong quá khứ ấy tôi đã suy sụp từ lâu rồi".
Sắc mặt Đông Tuyết vẫn vô cảm, ánh mắt vẫn lạnh lùng, sắc bén như một lưỡi dao.
Cô ta vẫn nhìn Hứa Mộc Tình chằm chằm, lạnh lùng nói.
"Ngoài chuyện này ra cô không còn chuyện gì để nói nữa à?"
"Cô tưởng tôi không dám giết cô thật à?"
Hứa Mộc Tình vẫn không quan tâm đến chuyện sống chết của mình.
Cô cười với Đông Tuyết.
"Nếu cô dẫn tôi tới đây chứng tỏ cô đã quyết tâm rồi".
"Cho dù tôi có nói gì đi chăng nữa cũng vô dụng thôi".
"Mà tôi lại không đánh thắng được cô".
"Điều duy nhất tôi có thể làm là nói ra những gì mình muốn nói".
"Cô chủ Vũ của cô cũng giống tôi".
"Một khi chúng tôi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi".
"Cho dù cô đe dọa tôi thế nào, thậm chí giết chết tôi".
"Tình cảm của tôi với chồng tôi cũng sẽ không thay đổi".
Nói xong Hứa Mộc Tình từ từ nhắm hai mắt lại.
Có cơn gió khẽ thổi qua bờ vai cô.
Giống như bàn tay của người yêu đang nhẹ nhàng vỗ về.
Lúc này, ánh mắt Đông Tuyết rất sắc bén.
Cô ta đột nhiên nắm chặt con dao trong tay.
Đồng thời cũng bước lên.
Nhưng ngay khi cô ta định một dao giết chết Hứa Mộc Tình.
Bỗng có một chiếc xe van chạy như bay đến, dừng bên đường.
Đông Tuyết khựng lại.
Cô ta quay đầu nhìn.
Chỉ thấy hai gã râu quai nón bước từ trên xe xuống.
Hai người này vừa xuất hiện, Đông Tuyết bất giác nhếch mày.
Bọn chúng là cao thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.