Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 471: Anh rể, chả nhẽ anh không động lòng chút nào sao?




Lúc này, trong chiếc ô tô màu đen.
Hứa Hạo Nhiên quay đầu nhìn Lý Phong trên ghế phụ hỏi: "Anh rể, chúng ta không đuổi theo họ sao?"
Lý Phong khẽ lắc đầu: "Không, chúng ta về đi".
Trên thực tế, Lý Phong đã đến trước khi Vũ Khuynh Mặc xuất hiện.
Lý Phong vốn định ra tay.
Nhưng Vũ Khuynh Mặc đã sốt ruột hơn Lý Phong.
Trên thực tế, đây cũng là cơ hội rất tốt để Hứa Mộc Tình "luyện tập gan dạ".
Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên Lý Phong nhìn thấy Vũ Khuynh Mặc ra tay.
Từ lâu, Lý Phong chỉ biết Vũ Khuynh Mặc có tài năng thiên phú về tài chính.
Anh cũng vừa mới biết được Vũ Khuynh Mặc cũng có thực lực rất mạnh!
Điều này cũng khiến Lý Phong rất tò mò về những gì Vũ Khuynh Mặc trải qua ở Mễ.
"Anh rể, đến bao giờ em mới được như anh, có tình nhân bên ngoài mà người ta với chị em còn hòa thuận nữa chứ?"
Lời nói đột ngột của Hứa Hạo Nhiên khiến Lý Phong bất giác trợn tròn mắt.
"Trong mắt anh, em ấy là em gái thôi".
Hứa Hạo Nhiên nói: "Ban đầu, không phải mấy mối quan hệ thân thiết thường bắt đầu từ anh em sao?"
"Với cả chị này đẹp không thua gì chị em".
"Anh rể, anh không động lòng chút nào sao?"
Lý Phong mỉm cười, lặng lẽ đưa tay sát vào tai Hứa Hạo Nhiên.
Đột nhiên!
Hứa Hạo Nhiên hét lên một tiếng.
"Á, anh rể, nhẹ nhẹ thôi!"
Lý Phong kéo dáy tai Hứa Hạo Nhiên.
"Anh không động lòng đâu, anh muốn động thủ thôi".
"Anh rể, anh rể! Em sai rồi, em sai rồi, được chưa!?"
Khi Lý Phong rút tay về, Hứa Hạo Nhiên vừa lái xe vừa mở băng.
‘Muốn nạm vàng nạm bạc sinh mệnh của người khác…”
Tiếng hát buồn.
Lý Phong vươn tay tắt băng đi.
Anh nhìn chằm chằm Hứa Hạo Nhiên với ánh mắt như thiêu đốt.
Khi Hứa Hạo Nhiên chết khiếp bởi ánh nhìn của Lý Phong.
Đột nhiên, Lý Phong bất ngờ hỏi.
"Nếu gặp phải tình huống này, em sẽ làm gì?"
Hứa Hạo Nhiên nhướng mày, hếch mũi và nhếch miệng.
"Hahahaahaha".
"Nếu đó là em á!"
"Hì hì…"
Lý Phong cười thầm, cũng không thèm hỏi lại.
Nhưng mà, lúc này trong mắt Lý Phong lóe lên một tia cực kỳ sắc bén!
Lý Phong lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản.
"Nếu muốn tái sinh, thì phải tự mình chôn vùi quá khứ".
...
Vào lúc này, khu VIP của bệnh viện hàng đầu Thiên Môn.
Lại đến giờ ăn tối rồi.
Một y tá rất ưa nhìn, đeo khẩu trang mang đồ ăn đến phòng bệnh.
Y tá đặt thức ăn lên chiếc bàn nhỏ, rồi nói với Cầu Tứ Hỉ đang nằm trên giường bệnh.
"Ông Cầu, hai ngày nay ông đã không ăn gì nhiều rồi".
"Vì sức khỏe của ông, ông phải ăn hết tất cả các món của hôm nay".
Cô y tá vừa nói xong câu này.
Cô ấy đột nhiên cảm thấy có một bàn tay thò ra khỏi tấm ga trải giường trắng.
Sau đó, đặt lên đùi cô ấy.
Bàn tay này đặt lên đùi mang đôi tất lụa trắng của cô rồi vuốt ve.
Vuốt ve không ngừng.
Cô y tá sửng sốt.
Cô ấy đang định tránh đi thì Cầu Tứ Hỉ đã ngồi dậy khỏi giường bệnh.
Trong mắt ông ta đột nhiên lóe lên một tia sáng!
Ông ta cười với cô y tá và nói: "Cô y tá, tôi không biết tại sao, cô rất giống với người mà tôi đã biết trước đây".
Đây là một cách tiếp cận cũ rích.
Nếu đổi thành người khác, e rằng đã ném lại cho ông ta một ánh mắt lạnh lùng và bỏ đi rồi.
Nhưng đây là khu VIP.
Mấy người nằm ở đây đều có thân phận cao quý.
Cô y tá thậm chí còn không dám tránh, chỉ có thể cố chịu đựng và cầu xin Cầu Tứ Hỉ.
"Ông Cầu, xin đừng làm thế. Đây là bệnh viện".
"Cô y tá, cô không nghĩ làm loại chuyện này ở bệnh viện còn kích thích hơn sao?"
Tay của Cầu Tứ Hỉ đã luồn vào bên trong chiếc váy.
Ông ta bắt đầu giở trò.
Cơ thể y tá cũng khẽ run lên.
"Nhìn xem, cô đã có phản ứng rồi".
Nụ cười trên mặt Cầu Tứ Hỉ ngày càng trở nên bẩn thỉu.
"Cô y tá, giờ chúng ta thỏa thuận như này nhé?"
"Tôi sẽ ngoan ngoãn ăn mấy món này".
"Còn cô, sẽ ngoan ngoãn phục vụ tôi".
Cô y tá không tránh được, chỉ khẽ gật đầu.
Cầu Tứ Hỉ bật cười.
Ông ta bắt đầu ăn bằng tay phải.
Tay trái thì làm mấy chuyện xấu xa khác!
Cô y tá chịu đựng, cơ thể bất giác run lên.
"A!"
Đột nhiên!
Cổ họng Cầu Tứ Hỉ như mắc kẹt bên trong, lập tức đưa tay ra ôm cổ.
Ông ta phát ra một âm thanh khó chịu.
"Cu!"
"Co!"
"Cu!"
Cầu Tứ Hỉ nhìn cô y tá với ánh mắt khó tin.
Đột nhiên, bọt trắng từ miệng trào ra.
Cơ thể ông ta run lên bần bật!
"Mày! Mày! Mày bỏ độc vào thức ăn!"
Cô y tá lúc này cuối cùng cũng cởi bỏ chiếc mặt nạ đang đeo ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc mặt nạ của cô y tá được cởi ra.
Đồng tử của Cầu Tứ Hỉ giãn ra ngay lập tức.
Cuối cùng ông ta cũng biết tại sao cô y tá trước mặt lại trông rất quen!
Bởi vì cô y tá này là một trong những người phụ nữ mà ông ta đã từng chơi.
Hơn nữa, khoảng thời gian chơi vẫn còn rất "mới".
Chỉ một tháng trước!
Cầu Tứ Hỉ không biết tên của người phụ nữ trước mặt ông ta.
Nhưng ông ta chỉ biết rằng cô ấy vốn có một gia đình hạnh phúc.
Có một người bạn trai sắp kết hôn.
Nhưng Cầu Tứ Hỉ đã làm nhục người phụ nữ này trước mặt bạn trai của cô ấy!
Cuối cùng, để đe dọa người phụ nữ này.
Cầu Tứ Hỉ thậm chí đã giết cha mẹ cô ấy!
Hóa ra vừa rồi cô y tá run lên không phải vì có cảm giác.
Mà là vì cô ấy đang kìm nén sự tức giận và hận thù!
Cô y tá nhìn Cầu Tứ Hỉ với ánh mắt đầy căm ghét.
Cô ấy thậm chí không thèm nói một lời nào với Cầu Tứ Hỉ.
Thay vào đó, cô ấy đẩy Cầu Tứ Hỉ lên giường bệnh.
Sau đó nắm lấy cái gối và ấn vào mặt Cầu Tứ Hỉ.
Cầu Tứ Hỉ vùng vẫy dữ dội.
Nhưng ông ta đã yếu đi sau khi bị trúng độc!
Ông ta chỉ có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi vô bờ bến đó, lan tỏa khắp cơ thể.
Cái chết đang gần kề!
Rất gần rồi!
Cuối cùng nó bao bọc lấy toàn thân ông ta!
Cầu Tứ Hỉ đau đớn.
Trong sự sụp đổ.
Và sự tức giận vô bờ bến.
Ông ta đã chết!
Sau khi làm việc này, cô y tá bắt đầu thu dọn hiện trường.
Cô ấy thu dọn mọi thứ trong phòng.
Sau đó, như không có gì xảy ra, bước ra ngoài.
Cô ấy sang phòng khác và làm điều tương tự!
...
Tập đoàn Đương Quy đã giải thể.
Trong vòng một đêm!
Các công ty con của tập đoàn Đương Quy và các nhà máy có liên quan đã nhận được trợ cấp giải thể tập đoàn ngay từ đầu.
Không ai bực bội vì tập đoàn tan rã cả.
Ngược lại, họ còn nở nụ cười.
Mọi người đồng thanh.
Nữ hoàng phố Wall thật hào phóng!
Tập đoàn Đương Quy bị giải thể. Ngọn núi đè lên đỉnh tập đoàn Lăng Tiêu biến mất ngay lập tức.
Tất cả những đám mây đen biến mất trong tích tắc.
Cảm giác thoát khỏi sương mù, được nhìn thấy mặt trời này.
Làm mọi người trong tập đoàn Lăng Tiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng không phải tăng ca nữa!
Bên trong sân vận động Thiên Môn.
Trên sân thể thao, có hai bóng người đang chạy chầm chậm trên đường đua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.