Liễu Ngọc Phân quay đầu nhìn sang.
Cách đó không xa, có một vài người nước ngoài lao tới.
Đẩy tất cả những người đang cản đường họ ra.
Ngang ngược!
Trong nhóm này, tên cầm đầu là một thanh niên tóc đen.
Đó là Hậu Thư Du, con trai cả của gia tộc họ Hậu vừa mới trở về nhà sau hơn mười năm!
Những người nước ngoài bên cạnh Hậu Thư Du còn kiêu ngạo hơn.
Anh ta nhìn những người bên cạnh, giống như nhìn động vật vậy!
Liễu Ngọc Phân không muốn gây chuyện, vội vàng kéo hành lý đứng sang một bên.
Liễu Ngọc Phân vừa tránh đi.
Thì có một người đàn ông cường tráng bên cạnh bà ấy, chỉ tay về phía nhóm người nước ngoài trước mặt bà ấy, và hét lên.
"Các người đang làm gì vậy? Đây là nơi để các người giương oai đấy à?"
Người đàn ông này vô cùng to lớn.
Anh ta ngẩng đầu lên và đứng trước mặt Hậu Thư Du.
Mắt nhìn những người nước ngoài kiêu ngạo này, rồi từng bước tiến lại gần.
Anh ta ưỡn ngực, như một bức tường!
"Tôi nói cho các người biết, bây giờ không giống 500 năm về trước đâu".
"Hoa Hạ chúng ta không còn giống như trước đây, bị đám người nước ngoài các người…"
"Bốp!"
Người đàn ông chưa kịp nói xong, thì Hậu Thư Du, tên cầm đầu, đã tát anh ta một cái!
"Mày vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào".
Toàn bộ khuôn mặt của một người đàn ông cường tráng sưng tấy hết lên!
Cái tát của Hậu Thư Du rất dữ dội.
Hơn nữa khi nhìn vào Hậu Thư Du, người đàn ông cường tráng cảm thấy kinh hãi như khi bị một con thú dữ nhìn chằm chằm.
Anh ta, người vốn như một bức tường, bắt đầu lùi lại.
Tuy nhiên, anh ta chỉ lùi lại vàibước.
Thì phía sau anh ta, hai người nước ngoài cao lớn đã đứng sẵn.
Họ chặn đường rút lui của anh ta.
"Các người muốn làm gì?"
"Đây là Hoa Hạ, không phải nơi để các người ra oai!"
Hậu Thư Du chậm rãi bước về phía trước với vẻ chế nhạo.
Anh ta vỗ vỗ vài cái lên vai người đàn ông cường tráng.
"Tao muốn giương oai đấy, mày làm gì được tao nào?"
Người đàn ông cường tráng kia cũng coi như có khí chất.
Anh ta nổi giận đùng đùng, vung nắm đấm hung hăng lao về phía Hậu Thư Du.
"Bùm!"
Nắm đấm của một người đàn ông cường tráng đã không chạm được vào Hậu Thư Du.
Thay vào đó, anh ta đã bị Hậu Thư Du đánh cho cong cả người lại giống như một con tôm!
Anh ta ôm bụng rồi từ từ trượt xuống.
Nước dãi.
Từ miệng anh ta chảy xuống từng chút một.
Cú đấm này rất đau!
Người đàn ông cường tráng cảm thấy như các cơ quan nội tạng của mình đã nát hết rồi!
Nhưng không đợi người đàn ông nằm rạp xuống mặt đất.
Tay Hậu Thư Du đột nhiên duỗi ra và túm tóc người đàn ông lực lưỡng này.
Anh ta từ từ nâng đầu người đàn ông cường tráng lên.
Đau đớn.
Thống khổ.
Toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông cường tráng méo mó hết cả đi.
Cho đến lúc này, anh ta mới nhận ra rằng mình đã chọc tức một người không thể chọc vào.
Hậu Thư Du lúc này trông như một kẻ mất trí.
Trong mắt anh ta là sự hưng phấn tột cùng!
Điên cuồng!
Hậu Thư Du nắm lấy đầu người đàn ông cơ bắp bằng tay trái, vỗ nhẹ vào mặt người đàn ông cơ bắp bằng tay phải.
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Liên tiếp.
Cái sau mạnh hơn cái trước.
"Tao hỏi mày, tao có được giương oai ở đây không?"
Toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông cường tráng đã bị đánh đến sưng vù cả lên.
Anh ta không nói được, chỉ có thể gật đầu.
"Bốp!"
Lại là một cái tát dữ dội khác.
Hậu Thư Du không có ý định bỏ qua người đàn ông cường tráng này.
"Tao hỏi mày, tao có thể không?"
Người đàn ông cường tráng lắp bắp nói,
"Có thể!"
"Có thể!"
"Có thể!"
Hậu Thư Du lấy tay vỗ nhẹ vào mặt người đàn ông cường tráng.
"Giờ mới đúng này".
"Rò ràng chỉ là một con chó".
"Thế mà dám sủa trước mặt chủ nhân".
Sau đó, Hậu Thư Du tát mạnh người đàn ông cường tráng một cái.
Đột nhiên, hai chiếc răng bay ra khỏi miệng.
Người đàn ông thậm chí còn bị Hậu Thư Du tát cho một cái bay văng ra ngoài.
Đập mạnh vào bảng quảng cáo bên cạnh anh ta.
Hậu Thư Du quay đầu lại và nhìn vào bảng quảng cáo trên tường.
Trên bảng quảng cáo, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của Cố Ngôn Hi đã bị nhuộm đỏ bởi máu.
Hậu Thư Du từ từ đến gần.
Anh ta đưa hai tay ra vuốt nhẹ tấm biển hai lần.
Rồi anh ta lè lưỡi ra.
Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người xung quanh.
Thậm chí, anh ta còn dùng lưỡi liếm vết máu của người nọ trên biển quảng cáo.
Biến thái!
Đây là đánh giá của mọi người về Hậu Thư Du vào lúc này.
Nhưng không ai dám nói ra.
Bởi vì Hậu Thư Du này không chỉ là một tên biến thái.
Mà còn là một kẻ điên!
Trong khi Hậu Thư Du làm thế.
Người đàn ông lực lưỡng đã thu dọn hành lý trên mặt đất và lén lút định rời đi.
"Đợi đã".
Đột nhiên, giọng Hậu Thư Du vang lên từ phía sau.
Người đàn ông cường tráng sợ đến mức toát mồ hôi hột.
Anh ta từ từ quay đầu lại nhìn Hậu Thư Du.
"Đại ca, em sai rồi".
"Làm ơn, tha cho em đi".
Hậu Thư Du cười lạnh.
Anh ta dạng chân ra, chỉ ngón tay vào khoảng trống giữa đũng quần rồi nói với gã cường tráng.
"Nếu giờ mày chui qua đũng quần tao trước mặt mọi người".
"Thì tao sẽ tha cho mày!"
Người đàn ông cường tráng trông vô cùng đáng thương, sợ hãi.
Những người xem ở gần đó, thay vì đến can ngăn, họ đã lấy điện thoại ra và bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Người đàn ông cường tráng cùng đường.
Anh ta chỉ có thể cúi đầu và chậm rãi đi đến chỗ Hậu Thư Du.
Ngay khi người đàn ông cường tráng chuẩn bị quỳ xuống trước Hậu Thư Du.
Thì Liễu Ngọc Phân, không thể đứng nhìn được nữa, cuối cùng đã lên tiếng.
"Cậu kia, người đàn ông này đã xin lỗi rồi mà".
"Cậu cũng đánh người ta rồi, tha cho người ta đi".
Hậu Thư Du nghe vậy lập tức quay đầu lại.
Chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến đôi chân của Liễu Ngọc Phân run rẩy vì sợ hãi.
Ánh mắt của tên Hậu Thư Du này thật khủng khiếp.
Ánh mắt anh ta cực kỳ hung ác.
Anh ta từng bước đến gần Liễu Ngọc Phân.
"Mụ già, mụ vừa nói gì, nói lại xem nào".
Khi Hậu Thư Du nói, mặc dù giọng anh ta không lớn lắm.
Tuy nhiên, khuôn mặt gớm ghiếc của anh ta khiến Liễu Ngọc Phân phải vội vàng lùi lại.
Vài tên nước ngoài xấu xa bên cạnh nhanh chóng vây lấy Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân bây giờ không thể lui được nữa.
Đối mặt với Hậu Thư Du hung dữ và độc ác đang không ngừng áp sát.
Cơ thể Liêu Ngọc Phân run lên bần bật.
"Mụ già, tôi hỏi mụ có nghe thấy không?"
"Nói lại tôi nghe những gì mụ vừa nói đi".
"Nếu không nói thì…"
Nói đến đây, Hậu Thư Du cố ý dừng lại.
Sau đó anh ta chỉ tay về bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh cách đó không xa.
"Mụ có thấy nhà vệ sinh bên cạnh kia không?"
"Giờ không có nhiều người ở đó đâu".
"Nếu bây giờ không nói tôi sẽ cho người kéo mụ vào nhà vệ sinh".
"Thuộc hạ của tôi đến từ châu Phi đấy".
"Họ đã chơi chán mấy con đàn bà da đen rồi".
"Khi họ nhìn thấy một người phụ nữ trắng trẻo, ngon nghẻ, sạch sẽ như mụ, nước miếng của họ chảy ra hết rồi đấy".