Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 480: Huyên náo




“Con dao găm trong tay tao có độc giống như đuôi bọ cạp, nó có thế đâm thủng mọi thứ!”
“He he he, tiếp theo hãy cho tao xem rốt cuộc mày mạnh như thế nào, có thể chịu đựng bao lâu!”
Vì thế, Hậu Thư Du không ngừng dùng sức!
Anh ta vừa ra sức vừa cười to.
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
Cười mãi rồi đột nhiên, cơ mặt Hậu Thư Du bắt đầu cứng ngắc.
Tiếng cười cũng dừng.
Anh ta không cười được nữa.
Bởi vì lúc này, anh ta đã dùng ít nhất đến bảy phần sức lực của mình.
Hơn nữa, vì quá sức, thế nên trán anh ta nổi đầy gân xanh.
Tay anh ta bắt đầu run.
Cơ tay phải cũng vì dùng lực quá sức đã bắt đầu bủn rủn.
Nhưng bất kể Hậu Thư Hạo dùng sức như thế nào đi nữa.
Con dao găm vẫn bị hai ngón tay Lý Phong kẹp chặt.
Không hề động đậy!
“Cái quái gì vậy? Vì sao tao dùng sức mạnh như thế?”
Hậu Thư Du kinh ngạc!
Anh ta bắt đầu hét to: “Sao có thể như vậy được?”
“Vì sao? Vì sao con dao găm của tao lại không đâm vào được?”
“Không thể thế được! Tuyệt đối không thể thế được!”
“Đâm vào cho tao! Đâm vào cho tao!”
Thậm chí Hậu Thư Du dùng cả hai tay nắm lấy chuôi con dao găm, ra sức đâm vào cổ Lý Phong!
Nhưng con dao găm vẫn không có hiện tượng nhúc nhích.
Lúc này, Lý Phong khẽ nhướn chân mày.
Anh thản nhiên nói ra hai từ.
“Ồn ào”.
Vào lúc này, hai ngón tay Lý Phong cử động nhẹ.
Hậu Thư Du đột nhiên cảm thấy tê cứng toàn thân như bị điện giật.
Lập tức, chỉ cảm thấy tay trống không.
Con dao găm anh ta luôn nắm chắc trong tay đột nhiên biến mất.
Trong chớp mắt!
Đuôi bọ cạp của Hậu Thư Du.
Con dao chuyên dùng để ngược đãi người khác.
Đột nhiên chuyển hướng!
Nhắm rất chuẩn, đâm vào cổ Hậu Thư Du!
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu vô cùng thảm thiết, vang vọng cả phòng khách!
Tiếng kêu to đến mức kính trên cửa sổ liên tục rung lên!
Lúc này, Lý Phong bình thản nói với Hậu Thư Du: “Có một viêc, có thể mày không biết”.
“Từ trước đến giờ, những chỗ mày đâm đều sai rồi”.
“Từ chỗ đó xuống phía dưới năm centimet, mới là huyệt vị nhạy cảm nhất của con người”.
Nói xong, Lý Phong rút còn dao găm ra!
Bất chợt đâm vào vị trí mà anh vừa nói!
“Hự a a a a!”
“Choang!”
Kính cửa sổ vỡ vụn!
Đèn pha lê trên trần phòng khách cũng bắt đầu rung lắc.
“Choang!”
Đèn thủy tinh từ trần nhà rơi mạnh xuống.
Vỡ tan trên nền đất.
Thời khắc này, Hậu Thư Du lùi mạnh về sau.
Máu đỏ tươi cũng thuận theo di chuyển của anh ta bắn ra tung tóe.
Bắn tên không trung tạo nên hình cầu vồng.
Hậu Thư Du thở hồng hộc.
Trừng mắt.
Thù hằn.
Căm phẫn.
Còn có chút không thể tin được!
Anh ta trừng trừng nhìn Lý Phong.
Vì lúc nãy cố hét to khiến cổ họng bị tổn thương.
Anh ta vừa mở miệng liền phát ra âm thanh giống như miếng giẻ rách bị xé.
“Hóa ra mày luôn che dấu thực lực của mình”.
“Không ngờ rằng, mày đã đạt đến cảnh giới của ‘vương’”.
Hậu Thư Du nói ra câu này khiến cho Hậu Thụy Niên ở bên cạnh bị sốc!
Ông ta không ngờ.
Tuyệt đối không thể ngờ rằng!
Lý Phong đã đạt đến cảnh giới của‘vương’!
Cho đến lúc này, cuối cùng Hậu Thụy Niên cũng đã nghĩ thông suốt.
Chẳng trách lúc mới bắt đầu, bất kể ông ta có quan sát bốn phía như nào đi nữa, đều không thấy cao thủ ẩn náu bí mật của gia tộc họ Lý.
Hóa ra, cao thủ đích thực chính là Lý Phong.
Hậu Thụy Niên nhìn Lý Phong với ánh mắt phức tạp.
Từ trước đến này, ông ta ngày ngày khoe khoang với người ngoài rằng gia tộc họ Hậu sinh ra thiên tài trăm năm có một.
Thế nhưng, thiên tài mà ông dốc lòng đào tạo khi đối mặt với Lý Phong lại không chịu nổi một đòn.
Đã khiến cho gia tộc họ Hậu trở thành trò cười cho thiên hạ!
Cho đến giờ, cuối cùng Hậu Thụy Niên cũng hiểu được.
Thiên tài thực sự, hóa ra lại là Lý Phong!
Nghĩ đến đây, trong đôi mắt Hậu Thụy Niên lập tức lóe lên ánh nhìn sắc bén!
Bỗng nhiên Hậu Thụy Niên cười to: “Ha ha ha ha! Cũng may là tao đã có sự chuẩn bị trước!”
Tức khắc, Hậu Thụy Niên vỗ tay.
Bầu không khí ở phòng khách đột nhiên rung động nhẹ.
Tiếp đó, có ba bóng đen từ ngoài xuất hiện trong phòng.
Đây là ba người đàn ông trung niên.
Ba người này kìnhkhí lan tỏa khắp người.
Hai mắt sáng rực.
Chỉ đứng đó thôi mà cũng tỏa ra áp lực kinh người.
Ba người đứng ở ba góc bao vây lấy Lý Phong.
Trong mặt họ ánh lên ánh nhìn dữ tợn.
Thực ra không chỉ Hậu Thụy Niên.
Kể cả ba người họ cũng bị chấn động bởi sức mạnh mà Lý Phong vừa thể hiện.
Rõ ràng Lý Phong còn rất trẻ, đã đạt được cảnh giới củavương.
Người như vậy thực sự đáng sợ quá.
Nhất định phải bóp chết ngay khi còn trong trứng nước.
Không thì gia tộc Lý Thị sẽ vùng lên.
Lúc đó bốn đại gia tộc ở thủ đô sẽ không còn chỗ đứng nữa
Chỉ còn mỗi gia tộc họ Lý xưng bá thiên hạ!
Hậu Thụy Niên giơ tay cung kính với ba người đàn ông trung niên.
“Ba vị, đây chính là Lý Phong-niềm hy vọng vùng lên của gia tộc Lý Thị”.
“Chỉ cần trừ khử hắn, coi như là loại bỏ được gốc rễ của nhà họ Lý”.
“Mặc dù để cả ba vị cùng nhau đối phó với một tên hậu bối còn trẻ này có hơi mất mặt”.
“Nhưng vì sự thịnh vượng của gia tộc, mong ba vị bỏ qua cho!”
Trong ba vị cao thủ này, có hai người là người nhà họ Vũ.
Họ là anh họ của Vũ Thế Huân.
Trong gia tộc họ có địa vị được người khác hết sức coi trọng.
Bình thường, đừng nói là ra tay với người vai dưới.
Đến nhìn đám con cháu còn trẻ họ cũng không thèm để ý đến.
Trong mắt họ, bọn trẻ bây giờ ngoài ăn chơi phóng túng ra, thì không biết cái gì hết.
Nhưng họ cảm thấy mối nguy toát lên từ người Lý Phong.
Lý Phong này quả thực rất xuất sắc.
Tuổi còn trẻ mà đã đạt được trình độ ngang bằng họ.
Càng về sau, nếu cho hắn có cơ hội và thời gian rèn luyện.
Thì hắn sẽ bước vào cảnh giới mà người thường không thể nào đặt chân đến được!
Một khi Lý Phong đạt đến cảnh giới đó ắt hẳn sẽ thu hút những môn phái ở ẩn lâu nay.
Đến lúc đó, sẽ giống như những gì Hậu Thụy Niên nói.
Gia tộc Lý Thị ở thủ đô sẽ trở thành gia tộc đứng đầu!
Lý Phong là một thiên tài.
Thiên tài này đáng bị bóp chết ngay từ trong trứng nước.
Ba người đàn ông nhìn nhau.
Lý Phong nhất định phải chết!
Ngay sau đó, ba người cùng nhau xông lên!
“Vèo!”
“Vèo!”
“Vèo!”
Ba bóng đen lao về phía Lý Phong
Từng người tung tuyệt chiêu của mình nhắm vào Lý Phong.
“Phách Không Chưởng!”
“Diệt Toái Quyền!”
“Ly Biệt Câu!”
Ba cao thủ tung ra tuyệt chiêu đỉnh cao của gia tộc cùng lúc đánh về phía Lý Phong.
Lúc này, trong phòng khách, luồng khí mạnh mẽ, tiếng gió xé trong không trung!
Hậu Thụy Niên mừng thầm.
Thành công rồi!
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Âm thanh đi kèm vô cùng to.
Chỉ nhìn thấy ba bóng đen bật ngược lại với tốc độ nhanh hơn ban đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.