“Bụp!”
Cửa nhà vệ sinh đã bị phá!
Một người đàn ông trung niên lao vào nhà vệ sinh!
“Bùm!”
Cửa phòng bếp đã bị phá!
Tiếng nồi niêu xoong chảo rơi loảng xoảng.
“Bùm!”
Trần nhà đã bị xuyên thủng!
Sau khi thủng một lỗ lớn, cát bụi không ngừng rơi xuống.
Rơi xuống bên cạnh chân Lý Phong.
Choáng váng!
Bị sốc!
Ngạc nhiên!
Con ngươi của Hậu Thụy Niên như muốn bật ra khỏi hốc mắt.
Điều này.....
Điều, điều, điều, điều này là không thể!
Tuyệt đối không thể!
Hậu Thụy Niên cho rằng mình đã nhìn nhầm!
Ông ta dụi mắt!
Ra sức dụi mắt!
Mắt đỏ hoe!
Sưng lên!
Nhưng mọi chuyện trước mắt vẫn không hề thay đổi!
Hai đại cao thủ của gia tộc Vũ Thị do giáo chủ phái tới.
Đều đã bị Lý Phong đánh trọng thương!
Không!
Không phải trọng thương!
Hai cao thủ mà giáo chủ phái tới, chết rồi!
Bọn họ chết bên cạnh chân Lý Phong.
Hộc máu mà chết!
Lúc này, Lý Phong di chuyển.
Anh bước từng bước đến gần Hậu Thụy Niên.
Trong phòng khách rộng lớn, vang vọng giọng nói lạnh lùng của Lý Phong.
“Hậu Thư Du, hôm nay tôi đến đây là để tìm anh gây phiền phức đấy”.
“Anh và đám cặn bã bên cạnh anh dám uy hiếp mẹ vợ tôi ở sân bay”.
“Khoản này cần phải tính chứ nhỉ”.
Đồng tử Hậu Thư Du lập tức giãn ra.
Anh ta làm sao có thể ngờ được, người mà anh ta đắc tội ở sân bay chính là mẹ vợ của Lý Phong!
Anh ta làm sao có thể biết được, thực lực của Lý Phong lại vượt xa Vương đến như vậy!
Trời ơi!
Quá đáng sợ!
Anh còn là người không?
Hậu Thư Du nói: “Lý Phong, chuyện này không thể trách tôi được!”
“Tôi không nghĩ rằng người phụ nữ đó lại là mẹ vợ của anh!”
“Mẹ vợ của anh chắc không sao đâu, đúng không?”
“Tôi xin lỗi! Tôi đền bù thiệt hại được chưa?”
Lý Phong không nói gì, chậm rãi bước về phía trước.
Năm ngón tay của anh nắm chặt lại thành nắm đấm.
“Cầu xin anh, cầu xin anh đừng giết tôi!”
“Cái chết của anh trai anh không liên quan gì đến tôi cả”.
“Anh không thể giết tôi vì chuyện tôi làm mẹ vợ anh ngất được!”
Lý Phong lạnh nhạt nói.
“Yên tâm, món nợ về anh trai tôi tôi sẽ không tính lên người anh”.
“Nhưng dám to gan xúc phạm mẹ tôi, chết đi!”
Nhìn chằm chằm!
Di chuyển!
Đúng lúc này, hai đại cao thủ của gia tộc Vũ Thị loạng choạng bước ra từ nhà vệ sinh, bọn chúng kinh hãi ngạc nhiên!
Đây, đây lại là....
“Xoẹt!”
Vang như sấm!
Nhanh như chớp!
Trong không trung, nét mặt Lý Phong bình thản nhưng trên người anh tỏa ra sát khí đằng đằng.
“Diệt Toái Quyền!”
“Bụp!”
Một cú đấm vào ngực!
Hai mươi bốn cái xương sườn.
Vỡ nát!
Ngực, tim.
Vỡ vụn!
Cột sống, lưng.
Gãy!
Trong nháy mắt, Hậu Thư Du đã bị đấm thủng một lỗ trên ngực!!
“Hự!”
“Hự!”
Khóe miệng Hậu Thư Du rơm rớm máu, từ từ cúi đầu, nhìn lồng ngực trống rỗng của mình.
“Mày, mày....”
Hậu Thư Du nhìn Lý Phong.
Thân hình cao lớn.
Khí thế mạnh mẽ.
Trong đầu anh ta hiện lên một truyền thuyết.
Theo truyền thuyết, chiến thần Hồng Hải bất khả chiến bại!
Chỉ cần anh liếc qua một lần.
Tất cả các thế võ đều có thể được “sao chép” trong tích tắc!
Hơn nữ, uy lực còn mạnh mẽ hơn, hùng dũng hơn cả bản gốc!
Lúc này, Hậu Thư Du cuối cùng cũng biết Lý Phong là ai!
Nhưng đã muộn rồi!
Một nụ cười chế nhạo xuất hiện trên gương mặt Hậu Thư Du.
Châm biếm!
Tự cười bản thân anh ta không biết tự lượng sức mình!
Lấy trứng chọi đá!
Tự tìm đường chết!
“Hự!”
“Khụ khụ!”
Hậu Thư Du vốn dĩ muốn nói gì đó với Lý Phong.
Nhưng anh ta vừa mở miệng, máu lập tức phun ra.
Lúc này, hai mắt anh ta trợn trắng, ngã khuỵu xuống đất.
Đến tư cách nói chuyện với Lý Phong anh ta cũng không có!
Hậu Thư Du đã chết.
Chết ngay trước mặt Hậu Thụy Niên.
Nhưng ông ta lúc này, dù là bố ruột Hậu Thư Du nhưng Hậu Thụy Niên không hề cảm thấy đau lòng một chút nào.
Ông ta thậm chí còn không hề có sự biến động cảm xúc.
Đối với ông ta, Hậu Thư Du chẳng qua chỉ là một công cụ.
Trước đây định gọi Hậu Thư Du từ nước ngoài về.
Chỉ là vì gia tộc Hậu Thị cần một con bài mạnh để thể hiện với bên ngoài là gia tộc Hậu Thị bọn họ không hề vì vậy mà trở nên nhà hoang cửa vắng.
Nhưng Hậu Thụy Niên không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Bởi vì bây giờ tim ông ta đang đập thình thịch, lồng ngực như bị bóp nghẹt.
Đầu óc ông ta hoảng loạn, sợ hãi!
Lý Phong nhìn Hậu Thụy Niên, bước từng bước về phía ông ta.
Lúc này, Hậu Thụy Niên chỉ muốn trốn đi, muốn chạy thoát.
Nhưng ông ta không có dũng khí ấy.
Càng không có năng lực ấy.
Bởi vì cả người ông ta đều bị bao phủ bởi một áp lực cực kỳ mạnh mẽ.
Một khi ông ta thực hiện thêm bất kỳ động thái nào.
Lý Phong có thể lấy mạng ông ta trong tích tắc.
Trước lúc cái chết cận kề, trong đầu Hậu Thụy Niên chỉ có một ý nghĩ.
Quỳ xuống!
Cầu xin!
Nhưng bây giờ ông ta thậm chí còn không còn sức để quỳ gối xuống.
Ông ta giống như một khúc gỗ.
Đứng yên không nhúc nhích ở đó.
Chờ Lý Phong xử tử!
“Vẫn là câu hỏi trước đây tôi đã từng hỏi, vì sao lại giết anh trai tôi?”
Khoảnh khắc sinh tử, tâm trí Hậu Thụy Niên quay cuồng.
Ông ta vội vàng nói với Lý Phong: “Nếu như tôi nói ra, cậu sẽ không giết tôi đúng không?”
“Tôi sẽ không giết ông”.
Nghe Lý Phong nói như vậy, Hậu Thụy Niên mới thở phào nhẹ nhõm.
Một cao thủ ở cấp bậc cao như Lý Phong, nhất định là nói được làm được, tuyệt đối sẽ không lật kèo ngay phút chót.
Mặc dù trong lòng Hậu Thụy Niên cảm thấy rất kỳ lạ, Lý Phong tuổi còn trẻ nhưng đã sở hữu sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy.
Nhưng đối với thế lực đứng sau lưng Hậu Thụy Niên.
Lý Phong chỉ là một cao thủ ở cấp bậc Vương mà thôi.
Cùng lắm thì Vương cấp trung.
Giáo chủ của Hậu Thụy Niên mạnh hơn Lý Phong gấp trăm ngàn lần.
Dưới trướng giáo chủ có rất nhiều người, những người này đều có thể lấy mạng Lý Phong chỉ trong nháy mắt!
Bây giờ, Hậu Thụy Niên chỉ có một suy nghĩ.
Là được sống tiếp.
Chỉ cần còn sống rồi trở về thủ đô, nói rõ thực lực của Lý Phong cho chủ nhân của ông ta biết.
Đến lúc đó, chủ nhân của ông ta nhất định sẽ phái cao thủ khác đi tiêu diệt Lý Phong!
Sau một lúc ngập ngừng, Hậu Thụy Niên cuối cùng cũng mở mồm.
“Anh trai Lý Mộc vì bảo vệ cậu nên mới chết”.
“Năm đó, có người muốn gia tộc Lý Thị tuyệt hậu”.
“Chỉ cần là đứa trẻ do mẹ cậu sinh ra đều sẽ phải chết”.
“Anh trai của cậu tiến lên đỡ cho cậu một nhát”.
“Sau đó mới có màn cậu và mẹ của cậu bị đuổi ra khỏi thủ đô”.
“Suy cho cùng, gia tộc Lý Thị làm vậy là vì muốn bảo vệ hai người”.
Giọng nói của Lý Phong bình tĩnh, lãnh đạm.
Mỗi từ anh nói ra đều giống như một tảng băng rơi trên nền đất cứng.
Rõ ràng, sắc bén khiến người nghe dựng tóc gáy.
“Người mà ông nói, là ai?”
“Tôi không biết”, câu trả lời của Hậu Thụy Niên rõ ràng, dứt khoát.
Đồng thời để đề phòng trước khi Lý Phong nổi trận lôi đình, Hậu Thụy Niên đã vội vàng kể toàn bộ câu chuyện.
Theo như những gì Hậu Thụy Niên nói.
Năm đó có một vị quý tộc đột nhiên xuất hiện ở thủ đô.
Hắn dùng năng lực sấm sét của mình để thu phục toàn bộ thế giới ngầm ở thủ đô.
Sau đó, hắn đến gia tộc Hậu Thị, nhờ Hậu Thụy Niên làm một việc.
Nghe đến đây, Lý Phong khẽ cau mày.
Hậu Thụy Niên nhìn thấy, không khỏi cười chế nhạo: “Sợ rồi à?”
“Cho dù thực lực của cậu mạnh đến thế nào, cậu cũng chỉ là một con người”.
“Cho dù cộng thêm cả gia tộc Lý Thị, khi đối mặt với toàn bộ thế giới ngầm ở thủ đô, vẫn chỉ là châu chấu đá xe mà thôi”.
“Tôi nói cho cậu biết, thực lực của vị quý tộc này vượt xa phạm vi cậu có thể tưởng tượng được”.
“Thực lực vị quý tộc này vô cùng cao cường”.
“Che trời lấp biển!”
“Hô mưa gọi gió!”