Hai người vừa ngồi xuống, bàn Lý Phong đã gọi xong đồ ăn.
Nhân viên phục vụ mỉm cười và cầm thực đơn rời đi.
William và Hậu Thụy Minh vừa ngồi xuống, bất giác nhìn sang bàn của Lý Phong.
Lúc này, ánh mắt của Hậu Thụy Minh đang nhìn chăm chú vào nét mặt của William.
Ông ta thấy một tia sáng lóe lên trong mắt William.
Có kịch hay rồi!
Hậu Thụy Minh biết rất rõ rằng ánh sáng lóe lên trong mắt William là do hắn ta cảm thấy thích thú sau khi nhìn thấy Hứa Mộc Tình.
William không giống như Brad, khi đến Hoa Hạ hắn ta giống như một tên cướp vô học, hắn ta sẽ với tay chộp lấy bất cứ thứ gì mà hắn ta thích.
William chỉ liếc nhìn vị trí của Lý Phong, sau đó thu ánh mắt lại.
Ngay sau đó, nhân viên phục vụ tới.
Khi William đang nói chuyện với nhân viên phục vụ bằng tiếng Pháp, Hậu Thụy Minh tìm cớ đi vệ sinh.
Vừa bước vào nhà vệ sinh, một người đàn ông ăn mặc như bồi bàn đi vào.
Hậu Thụy Minh lập tức lấy trong túi ra một chai thủy tinh nhỏ chỉ bằng ngón tay út.
Bên trong lọ thủy tinh đó là chất bột màu trắng.
Hậu Thụy Minh đưa chiếc lọ nhỏ cho người phục vụ và nói với anh ta: “Thuốc này mạnh hơn nhiều so với thuốc bình thường”.
“Đợi lát nữa cậu bỏ thuốc này vào món ăn của Hứa Mộc Tình”.
“Vâng!”
Người phục vụ kính cẩn cầm lấy lọ thủy tinh nhỏ, xoay người rời đi.
Về phía William, hắn ta gọi bảy món, trong đó có bốn món trùng với bàn Lý Phong.
Bởi vì được cô nhân viên phụ vụ da trắng nhiệt tình đề xuất.
Sau khi William gọi món, ánh mắt hắn ta thường xuyên liếc qua bàn Lý Phong.
Nhưng điều mà Hậu Thụy Minh không biết đó là, người mà William nhìn không phải là Hứa Mộc Tình.
Mà là Lý Phong!
Rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ bê các món ăn lên.
Bởi vì món ăn của bàn Lý Phong và William giống nhau.
Vì thế, đầu bếp cùng làm một lúc.
Người phục vụ đồ ăn lúc này là anh chàng da trắng đi theo Hậu Thụy Minh vào WC lúc nãy.
Lúc này, anh ta mang đến hai món ăn kiểu Pháp trông rất tinh tế.
Hai món ăn này giống nhau.
Ngay cả đĩa đựng cũng không có sự khác biệt.
Điểm khác biệt duy nhất là hai món ăn này được đặt ở hai phía, bên trái và bên phải.
Món ăn bên trái không có gì.
Món ăn ở bên phải là món ăn đã được thêm gia vị đặc biệt mà Hậu Thụy Minh đã chuẩn bị cho bàn Lý Phong.
Được bỏ thêm thuốc kích dục.
Khi nhân viên phục vụ cẩn thận cầm theo khay thức ăn.
Một cái gì đó đột nhiên đập vào chân anh ta.
Sau đó, cơ thể anh ta mất thăng bằng và loạng choạng ngã xuống.
Thời khắc then chốt.
Đột nhiên Lý Phong vươn tay ra, đỡ lấy khay thức ăn trong tay nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ sau khi đứng vững, vội vàng cảm ơn Lý Phong.
Anh ta cũng đặt món ăn lên bàn của Lý Phong.
Các món ăn nước ngoài đều là mỗi người một phần.
Món ăn này được đặt hàng đặc biệt cho Hứa Mộc Tình.
Khi người phục vụ nhìn thấy Hứa Mộc Tình cầm dao dĩa lên chuẩn bị ăn, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh ta nhìn Hậu Thụy Minh rồi lặng lẽ đặt món ăn giống như món của Hứa Mộc Tình trước mặt William.
Kế hoạch của Hậu Thụy Minh rất đơn giản.
Khi Hứa Mộc Tình ăn phải món ăn có chứa thuốc, cơ thể cô sẽ trở nên nóng rực, bứt rứt khó chịu.
Người phụ nữ lúc này là xinh đẹp kiều diễm nhất.
Với tâm tính của một cậu chủ của gia tộc lớn như William, chắc chắn không thể nào thờ ơ khi nhìn thấy một người phụ nữ lộng lẫy và rực rỡ như vậy.
Khi đó mâu thuẫn giữa hắn ta và Lý Phong sẽ xảy ra.
William thậm chí có thể trực tiếp ra tay với Lý Phong.
Vậy thì kế hoạch của Hậu Thụy Minh đã thành công một nửa rồi.
Tuy nhiên, Hậu Thụy Minh phát hiện sau khi Hứa Mộc Tình ăn hết món ăn rồi nhưng cô vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Chuyện này là sao vậy?
Chẳng lẽ người phục vụ quên bỏ thuốc vào?
Thuốc này là một loại thuốc vô cùng hiếm.
Bình thường, Hậu Thụy Minh đều không nỡ dùng.
Chỉ cần ai nếm một chút là nó sẽ lập tức phát huy tác dụng.
Còn Hứa Mộc Tình ăn cả đĩa thức ăn thì hiệu quả nhất định sẽ càng rõ ràng hơn.
Trong khi Hậu Thụy Minh vẫn đang lén lút quan sát Hứa Mộc Tình.
Ông ta đột nhiên nghe thấy William đang ngồi ở phía đối diện phát ra một âm thanh kỳ lạ!
Hậu Thụy Minh đột nhiên nhìn lên.
Ông ta kinh ngạc phát hiện ra William, người có nước da trắng như tuyết bây giờ đã đỏ ửng hết cả lên.
Hơn nữa, ánh mắt của hắn ta như đang thiêu đốt.
Ánh mắt của William như thể hắn ta sắp ăn thịt người.
Lúc này, Hậu Thụy Minh mới phản ứng kịp, thì ra tên phục vụ chết tiệt đã bê nhầm món!
Tuy nhiên, Hậu Thụy Minh nghĩ lại.
Dù cho là William ăn, tác dụng cũng như nhau.
Không chừng còn tốt hơn!
Hậu Thụy Minh nóng lòng muốn xem William sau khi uống thuốc, sẽ không kiêng nể ai mà kéo Hứa Mộc Tình đi như thế nào.
Nhanh!
Nhanh lên!
Mau đưa tay ra!
Mau chóng lao về phía Hứa Mộc Tình đi!
Lúc này, bản thân Hậu Thụy Minh trông có vẻ vô cùng phấn khích.
Bởi vì vừa rồi ông ta quá chú tâm vào Hứa Mộc Tình.
Thậm chí ông ta cũng không nhận ra rằng khuôn mặt mình cũng đã đỏ bừng bừng, hai mắt cũng tỏa ra tia rất nóng.
Lúc này, William cuối cùng cũng đứng dậy trong ánh mắt mong đợi của Hậu Thụy Minh.
Tốt, rất tốt!
Hậu Thụy Minh nắm chặt tay.
Ông ta phấn khích!
Ông ta kích động!
Tuy nhiên, William không lao thẳng về phía Hứa Mộc Tình như những gì Hậu Thụy Minh nghĩ.
Ngược lại ông ta lại vòng qua bàn và đứng trước mặt Hậu Thụy Minh.
Ngay trước khi Hậu Thụy Minh kịp phản ứng lại, William bất ngờ dang rộng hai tay và trực tiếp ôm lấy Hậu Thụy Minh.
Sau đó.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người xung quanh!
William hôn Hậu Thụy Minh một cách mãnh liệt.
Ư!
Hình ảnh nóng bỏng mắt xuất hiện!
William lúc này lòng như lửa đốt.
Hành động của hắn ta thậm chí còn kích hoạt ngọn lửa trong cơ thể Hậu Thụy Minh.
Hai người này lại ở trước mặt mọi người.
Ôm chặt nhau, trao cho nhau những cái hôn thắm thiết!
Bàn của Lý Phong lúc này ăn cũng gần xong rồi.
Công thêm việc bên cạnh diễn ra cảnh nhức mắt như vậy.
Ba người lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Khi đi ra đến cửa, tiếng hò reo trong nhà hàng càng lúc càng lớn.
Có vẻ như hai kẻ đói khát này đã thực hiện một số động tác ở mức độ cao.
Hứa Mộc Tình lúc này mới lặng lẽ đến gần Lý Phong, hỏi nhỏ.
“Chồng à, có phải vừa rồi anh đã đổi món không?”
“Với lại lúc nãy em thấy anh lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ từ trong túi nhân viên phục vụ đó”.
“Anh cũng bỏ thuốc vào nước uống của người đàn ông mặc đồ trắng đó”.
Khóe miệng Lý Phong khẽ nhếch lên.
Khi làm những việc này, anh đã cố tình để cho Hứa Mộc Tình nhìn thấy.
Mục đích rất đơn giản, đó là để Hứa Mộc Tình có thêm kiến thức.
Học thêm một số cách tự bảo vệ bản thân trong cuộc sống.
Lý Phong cười nói: “Thuốc đó đúng là thuốc xịn, không ngờ tác dụng lại tốt như vậy”.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đột nhiên giơ bàn tay trắng nõn mềm mại ra.
“Hử, sao thế?”
Lý Phong hỏi.
“Đưa cho em”.
Hứa Mộc Tình đỏ mặt.
Có một sự dễ thương không hề nhẹ ở đây.
“Em....chắc chứ?”, Lý Phong cười.
Cười một cách rất xấu xa.