Con trai Dương Hồng nghĩ khách sạn Phương Đông đã trộm thực đơn nhà bọn họ nên tìm đến cửa nói chuyện.
Cuối cùng lại bị bảo vệ ở đấy đánh bị thương nặng, giờ vẫn đang nằm trong viện.
Quán ăn nhà Dương Hồng tính đến nay tuy đã mở cửa mấy trăm năm.
Nhưng giá món ăn cũng không đắt, đồ ăn đều là hàng thật giá thật, lợi nhuận không cao.
Cả nhà cẩn thận chăm chỉ làm ăn quanh năm suốt tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được hơn trăm nghìn tệ thôi.
Nhưng viện phí của con trai Dương Hồng mỗi tháng đã mấy chục nghìn tệ rồi.
Quán ăn này của nhà bọn họ khó mà buôn bán tiếp được.
Vì thế Dương Hồng định nhờ cuộc thi nấu ăn quốc tế lần này để quán ăn nhà họ trở nên nổi tiếng, sau đó bán lại.
Nghe đến đây Hứa Hạo Nhiên nói: "Dì cứ yên tâm đi".
"Anh rể cháu là bác sĩ giỏi đấy".
"Chỉ cần có anh rể cháu ra tay, đảm bảo con trai dì sẽ khỏe mạnh xuất viện thôi".
Nếu là bình thường chắc chắn Liễu Ngọc Phân đã đạp cho cậu ta một phát.
Nếu không tính cách cậu ta nói luôn mồm, cứ mở miệng là nói liến thoắng không ngừng.
Nhưng lúc này ánh mắt Liễu Ngọc Phân nhìn Lý Phong cũng tràn ngập mong đợi.
Bà ấy nói với Lý Phong: "Phong à, dì Dương là người tốt".
"Nếu không có dì ấy giúp đỡ thì mẹ cũng không thể đi đến giờ".
"Con có thể giúp dì Dương không?"
Lý Phong gật đầu, bảo Dương Hồng cầm bệnh án con trai bà ta đến.
Chữ trên bệnh án mà bác sĩ viết loằng ngoằng uốn lượn y như con giun con dế.
"Vãi chưởng, anh rể à, anh nhìn có hiểu không thế?"
Khóe miệng Lý Phong khẽ nhếch lên.
Trên đời này chữ bác sĩ đều giống nhau, để tránh rắc rối nên lúc viết bệnh án hay viết những kí hiệu mà người thường nhìn không hiểu.
Thực ra những kí hiệu này đều có quy luật.
Chỉ người mới vào nghề mới nhìn không hiểu.
Lý Phong liếc nhìn mấy cái đã hiểu tình hình của con trai Dương Hồng.
"Dì Dương cứ yên tâm đi".
"Tối nay tôi sẽ sắp xếp cho con dì mổ, ba ngày sau chắc chắn chắn tình hình của anh ta sẽ tốt hơn".
"Bảy ngày là có thể xuống giường rồi".
"Thật không?", hai mắt Dương Hồng mở to.
Lý Phong đang định đáp lời.
"Rầm!"
Cửa quán ăn bỗng bị người ta đá tung ra.
Lúc này có một tên béo dẫn theo hơn chục người hùng hổ đi tới.
Đám người này mặt mày dữ tợn, tay ai cũng cầm gậy sắt.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Bọn chúng vừa vào đã đập phá đồ đạc.
Tên béo hét to: "Đập nát cái quán này cho tao".
"Ai dám đập?"
Ngay lúc đám côn đồ đang hả hê đập phá bàn ghế, Hứa Hạo Nhiên ở trong bếp chạy vọt ra.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cậu ta.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu hóp bụng ưỡn ngực.
"Lũ khốn chúng mày dám đập phá đồ trong quán dì Dương à".
Tên béo "rầm rầm" bước đến trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Hai mắt anh ta trợn to, dữ tợn nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: "Thằng ranh ở đâu đến dám ra vẻ trước mặt tao. Mày có biết tao là ai không?"
"Mày là ai kệ mày".
"Giờ mày chỉ cần biết nhân lúc tao còn chưa nóng máu lên thì ngoan ngoãn cút đi, về nhà mà sống yên ổn với vợ con".
"Nhưng nếu chúng mày ngu dốt, cứ thích ở đây gây chuyện thì...hừ!"
"Sẽ có người đánh cho chúng mày phải kêu cha gọi mẹ, thảm hại như chó rơi xuống nước đấy".
Tên béo bỗng nhiên cười to.
"Hahaha! Cái thân này của mày mà cũng dám ra oai trước mặt tao á, mẹ nó, mày muốn chết à?"
Vừa nói anh ta vừa lao về phía Hứa Hạo Nhiên.
Anh ta vung tay đấm vào mặt Hứa Hạo Nhiên.
"Bốp!"
"Ối đau!"
Hứa Hạo Nhiên oai oái kêu đau.
Cậu ta ôm một bên mặt, vội giơ tay lên nói với tên béo.
"Đợi đã, tao đã nói xong đâu".
Vẻ mặt tên béo khinh khỉnh.
"Tao còn tưởng mày giỏi thế nào cơ, hóa ra cũng chả ra sao".
"Những lời chưa nói xong mày đi tìm bác sĩ mà nói".
Tên béo lại nắm tay chuẩn bị đấm phát thứ hai.
Hứa Hạo Nhiên co đầu rụt cổ, nhanh như chớp vọt tới trốn sau lưng Lý Phong.
"Anh rể ơi, chúng nó đánh em".
Lý Phong không nói gì, chỉ bước đến gần tên béo.
Thấy Lý Phong ngày càng đến gần, tên béo hai tay chống nạnh.
Dáng người anh ta rất cao, cả người toàn thịt mỡ.
Nhìn như một bức tường chắn trước mặt Lý Phong.
Anh ta hếch cằm, vẻ mặt khinh khỉnh nhìn Lý Phong.
"Lại một thằng chán sống dẫn xác đến".
"Xem chừng hôm nay ông đây mà không thể hiện cho chúng mày xem".
"Thì chúng mày không biết ông đây giỏi cỡ nào rồi".
Anh ta lại vung nắm đấm.
Đấm thẳng vào mặt Lý Phong.
"Rầm!"
Nắm đấm của anh ta xem chừng có thể đập vỡ cả cánh cửa, thế mà lại bị chặn lại.
Bàn tay Lý Phong đã đỡ lấy nắm đấm của tên béo.
Năm ngón tay đang nắm chặt của anh hơi vặn nhẹ.
"Răng rắc!"
Tiếng xương cốt vỡ nát.
"Aaaaaa!"
Cả quán ăn vang vọng tiếng hét thảm thiết của tên béo.
Cảm giác đau đớn vô cùng khiến anh ta ngồi bệt trên đất.
Mà tay anh ta vẫn đang bị Lý Phong nắm chặt như cũ.
Bàn tay Lý Phong ngày càng bóp chặt tay tên béo.
Làm cho người ta rợn tóc gáy là tiếng xương gãy không ngừng phát ra.
"Răng rắc!"
"Răng rắc!"
"Á! Á! Á!"
"Đại ca ơi em sai rồi, đại ca ơi em sai rồi! Anh mau thả tay ra đi, tay em sắp bị vặn đứt rồi".
Lý Phong hơi buông lỏng tay.
Tên béo nằm sõng soài ra đất, người mềm nhũn như cọng bún thiu.
Giờ phút này cả người anh ta đầm đìa mồ hôi.
Nhìn cứ như mới vớt từ dưới ao lên vậy.
Tuy là Lý Phong đã thả tay ra nhưng cơn đau thì vẫn còn.
Kiểu đau đớn này khó mà nói rõ được.
Cả người tên béo cứ run lên từng cơn.
Vẻ mặt Lý Phong thờ ơ nhìn anh ta.
"Ai bảo mày đến?"
"Đại ca, không... không có ai bảo em đến..."
Anh ta còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì đã ngừng lại.
Bởi vì anh ta ngẩng đầu nhìn Lý Phong.
Ánh mắt Lý Phong sắc bén vô cùng.
Khiến anh ta không dám nói dối.
Chằng cần nhiều lời, chỉ một ánh mắt đã khiến tên béo chịu thua.
Cả người anh ta run sợ nằm bò trước mặt Lý Phong.
Đáng sợ quá!
Ánh mắt vừa nãy của Lý Phong thật sự rất đáng sợ.
Cho dù sau lưng anh ta vẫn còn mười mấy tên đàn em.
Nhưng anh ta cũng không dám nói gì.
Vì anh ta biết nói gì mười mấy người này, cho dù là mấy trăm người cũng vô dụng.
Sau đó anh ta run rẩy kể hết mọi chuyện ra.
"Đại ca à, em cũng vì miếng cơm manh áo mà thôi".
"Ngưu Đại Tráng em thề với trời, em chưa từng làm chuyện gì không có tính người cả, em chỉ nhận đơn của ông chủ Tống thôi".
"Ông chủ Tống cho em hai nghìn tệ, bảo em đến đập bàn ghế quán ăn này một lần là được".
Ngưu Đại Tráng vừa nói xong thì Hứa Hạo Nhiên nhảy ra.
"Mày bị ngu hả?"
"Cho mày hai nghìn tệ là mày đã qua đây đập phá à?"
"Nếu là tao á, không có hai mươi nghìn tệ thì đừng hòng tao làm! Úi, ai đá mình thế?"