“Chúng mày lại dám ở dưới lầu nhặt tiền! Là đám chó chết đó lấy tiền của tao đấy”.
“Số tiền đó đều là của ông đây đấy!”
“Tiền của ông đây đấy! Ba triệu lại bị chúng nó ném xuống hết rồi!”
Tống Đại Giang định tiếp tục đá vào người đội trưởng đội bảo vệ để trút giận.
Sau đó nghe thấy tiếng nhân viên phụ trách đại sảnh vội vàng đi tới.
“Giám đốc, ông chủ đưa anh William tới, bây giờ ông ấy đang ở trong phòng tổng thống”.
Vừa nghe thấy câu này, Tống Đại Giang vội vàng đi tới phòng tổng thống.
Tống Đại Giang vừa bước vào phòng.
Đang định cung kính báo cáo công việc như thường ngày với Hậu Thụy Minh.
Hậu Thụy Minh sốt ruột xua tay.
Ông ta nói với Tống Đại Giang: “Bây giờ tôi có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng cần cậu đi hoàn thành”.
Vừa nghe thấy có nhiệm vụ, trong lòng Tống Đại Giang vui như nở hoa.
Hắn đi theo Hậu Thụy Minh mười mấy năm rồi, cũng được coi là người bạn tâm giao của Hậu Thụy Minh.
Nếu như hoàn thành được ‘nhiệm vụ quan trọng’ lần này, chắc chắn hắn sẽ nhận được thêm nhiều lợi ích!
“Cậu lập tức đến sân bay đón một nhân vật rất quan trọng cho tôi”.
“Cô ấy là bảo bối của anh William đây!”
“Tôi nói cho cậu biết, nếu như nhân vật quan trọng này xảy ra chút chuyện gì”.
“Dù chỉ là một sợi tóc, tôi cũng sẽ không tha cho cậu!”
Tống Đại Giang vội vàng bảo đảm: “Ông chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ phục vụ nhân vật lớn này thật chu đáo”.
Từ lời nói của Hậu Thụy Minh, Tống Đại Giang có thể đoán ra.
Nhân vật lớn mà hắn phải đi đón có lẽ là người yêu của anh William.
Vì vậy hắn vội vội vàng vàng đưa người ra sân bay.
Đợi ở sân bay hơn một tiếng.
Sau đó mới nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng, mắt xanh, ăn mặc rất sexy bước ra từ đường VIP của sân bay, trên tay xách theo một cái lồng nhỏ.
Trong cái lồng nhỏ này có một con lợn trắng.
Tống Đại Giang cười tươi đi tới đón tiếp.
Hắn vươn tay định cầm cái lồng sắt nhỏ giúp người phụ nữ đó.
Kết quả khi tay của hắn chưa kịp chạm vào cái lồng sắt, đã nghe thấy tiếng hét giận dữ của người phụ nữ tóc vàng vang lên.
“Bỏ cái chân chó của anh ra ngay!”
“Đây là bảo bối của anh William đấy!”
Hả?
Tống Đại Giang sững sờ.
Vốn dĩ hắn cho rằng người phụ nữ tóc vàng ăn mặc sexy này mới là người yêu của William.
Không ngờ rằng, con lợn trong cái lồng này mới là nhân vật lớn đó!
Trên đoạn đường tiếp theo, Tống Đại Giang phải phục vụ con lợn này như phục vụ một ông lớn.
Cho dù con lợn này ị lên người hắn, hắn cũng phải dùng hai tay để đỡ.
Sau đó dùng khăn ướt nhập khẩu đắt tiền để lau sạch từng chút một vì sợ mông lợn bị dính bẩn.
Đừng nói là phục vụ một con lợn.
Cho dù là đối với mẹ ruột của hắn.
Tống Đại Giang cũng chưa bao giờ tận tâm đến vậy!
Không dễ dàng gì mới đưa con lợn đó vào vòng tay của William, lúc này Hậu Thụy Minh mới nói với Tống Đại Giang.
“Tất cả các công việc quan trọng thời gian tới của cậu đều đặt trên người ‘quý cô’ Lilith này”.
Tống Đại Giang nhìn con lợn tên Lilith trong lòng mình này.
Khóe miệng khẽ giật giật.
Lại quay về trước đây.
Trở thành người nuôi lợn!
Rất nhanh sau đó, cuộc thi nấu ăn quốc tế đã đi đến chặng cuối cùng cũng là chặng gay cấn nhất.
Trận chung kết tổng cộng có sáu người.
Ba người một nhóm, tổng cộng có hai nhóm.
Cuộc thi được chia thành hai giai đoạn, giai đoạn đầu tiên chọn ra một người chiến thắng từ mỗi nhóm trong hai nhóm.
Sau đó tham gia vào giai đoạn hai và tranh chức vô địch.
Cả Liễu Ngọc Phân và Dương Hồng đều lọt vào trận chung kết.
Bọn họ được chia vào hai nhóm khác nhau.
Trận chung kết này không chỉ mời tới bếp trưởng của nhà hàng ba sao Michelin, Đường Tư An.
Đồng thời còn có nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng thế giới, George Polo.
Khách sạn cũng tiến hành phát trực tiếp toàn bộ trận đấu.
Phạm vi bao phủ rất rộng.
Cho phép người dùng chỉ cần bật điện thoại lên là có thể dễ dàng xem được trận đấu này.
Trận đấu vẫn chưa bắt đầu, ở sau cánh gà, William đã gọi năm sáu vị giám khảo tụ tập tại một chỗ.
Có sáu giám khảo trong vòng chung kết.
George Polo không xuất hiện.
Thân phận của ông ấy rất đặc biệt, William không có đủ tư cách để gọi ông ấy đến đây.
Sự xuất hiện của George Polo có thể nói là điểm nhấn của cuộc thi nấu ăn quốc tế này.
Ông ấy giống như một tượng đài.
Sự xuất hiện của ông ấy đã trực tiếp nâng tầm của cuộc thi này cao thêm vài bậc.
Người dẫn đầu năm giám khảo này chính là Đường Tư An, William nói với Đường Tư An.
“Nhóm của Carter thì không cần phải nói nữa, Carter nhất định phải là người chiến thắng”.
“Mấu chốt là nhóm thứ hai, trong nhóm này có một bà nội trợ”.
Đường Tư An gật đầu nói: “Người đàn bà này tên là Liễu Ngọc Phân”.
“Bà ta không có bất kỳ kinh nghiệm nấu ăn nào trước đây, bà ta là một bà nội trợ đích thực”.
“Tuy nhiên, bà ta quả thực là có thiên phú về tài nghệ nấu ăn, những món bà ta nấu….”
Những điều đó không quan trọng!
William xua tay, trực tiếp ngắt lời của Đường Tư An.
“Để tạo hiệu ứng tốt cho chương trình, hãy thực hiện mánh khóe này”.
“Nhóm thứ hai này, dù cho Liễu Ngọc Phân có làm ra một đống cứt thì các ông cũng phải để bà ta thắng!”
“Cho đến trận chung kết cuối cùng, thì không cần tôi phải nói nữa”.
“Carter nhất định phải thắng!”
Đường Tư An thì thào nói: “Cho dù là thống nhất thông qua kết quả của năm giám khảo chúng tôi”.
“Nhưng nếu như Carter mắc ở chỗ của George Polo, vậy thì phiền phức rồi”.
“Dù sao thì George Polo mới là người có thẩm quyền trong lĩnh vực này”.
William cười lạnh.
“Ngu ngốc!”
“Dốt nát!”
“Đần độn!”
“Đám người da vàng phương Đông các người thì làm sao mà hiểu được thế nào gọi là ‘mỹ thực’?”
“Những đồ mà mấy người đang ăn đến lợn cũng không thèm ăn,
William nói xong câu này vừa đúng lúc Tống Đại Giang ôm Lilith ở trong lòng bước tới bên cạnh.
Đúng là người như thế nào thì nuôi vật cưng như vậy.
William kiêu căng và ngạo mạn, không coi ai ra gì.
Con lợn trong lòng của Tống Đại Giang cũng chẳng khác là bao.
Chỉ trong vài ngày, con lợn này đã hành hạ Tống Đại Giang đến mức người không ra người.
Hốc mắt hắn trũng sâu xuống.
Nước da xám xịt.
Rõ ràng là đã ngủ không ngon suốt mấy ngày rồi.
Nhưng ngay cả khi bước đi có chút khó khăn, Tống Đại Giang vẫn dùng hai tay ôm chặt Lilith vào lòng.
Hắn biết rất rõ, nếu như Lilith phải chịu một chút tổn thương nào thì hắn sẽ xong đời!
William ngoắc tay với Tống Đại Giang.
Tống Đại Giang lập tức khom lưng đi tới.
Hắn ôm Lilith bằng cả hai tay và đưa nó cho William.
Như một người hầu!
William vươn tay vuốt nhẹ sống lưng Lilith.
Lilith này được vuốt ve nên cảm thấy sung sướng, lắc mông qua lại vài lần.
Lúc này, trong mắt của Đường Tư An và những người khác, con lợn này dường như đang cười với bọn họ.
Cười nhạo!
Sau đó William đột nhiên cảm thấy Lilith khó chịu lăn lộn vài vòng trong lòng mình.
Nó phát ra một tiếng kêu lạ.
Lúc này, Tống Đại Giang ở bên cạnh nhanh chóng bước tới, sau đó dùng tay đỡ dưới mông của Lilith.
Sau đó một khung cảnh ghê tởm không thể diễn tả bằng lời xuất hiện trước mặt các đầu bếp.
Con lợn này ngang nhiên ị bậy ở trước mặt mọi người, hơn nữa Tống Đại Giang còn dùng hai tay hứng shit cho nó.
Tên Tống Đại Giang này vẫn cười hi hi, như thể thứ trong tay hắn không phải là shit lợn mà là một đống vàng!
Sau khi làm xong, Tống Đại Giang còn không thấy ngại tiếp tục dùng khăn ướt đắt tiền lau mông cho con lợn.
Lilith rất thoải mái khi được Tống Đại Giang phục vụ.
Nó lại kêu lên một âm thanh kỳ lạ, cái mông khẽ động đậy.
Sau đó một tiếng “bẹp” vang lên!
Nó đã đánh một quả rắm thối vào mặt của Tống Đại Giang.
Khi đám người Đường Tư An vội vã bịt mũi, không ngừng lùi lại phía sau, con lợn này lại ngóc đầu lên.
Nó lại phát ra một tiếng kêu vui sướng khác.
Trong mắt đám người Đường Tư An, con lợn này vẫn đang cười.
Nụ cười và ánh mắt của nó lộ ra sự khinh bỉ.
Nó và chủ nhân William của nó.
Giống hệt nhau!