Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 507: Sao mày dám chửi mẹ tao




Hắn đập mạnh chiếc đĩa sứ trên tay xuống đất.
Nhưng hắn không thể ngăn được đám đông đang chen chúc lao tới.
Sau khi khán giả thưởng thức món ăn do hai đầu bếp làm, tất cả mọi người ngoại trừ nhân viên trong khách sạn đều đứng về phía Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân đã thắng được hai vòng, bà ấy xứng đáng là nhà vô địch!
William nhìn Liễu Ngọc Phân một cách hung dữ.
Nhà máy Violet đã an bài.
Dù hắn có to bằng trời cũng chả thể cứu vãn được tình hình.
Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là ngăn chặn Liễu Ngọc Phân trở thành nhà vô địch!
William chộp lấy micro từ người dẫn chương trình và bước nhanh đến chỗ Liễu Ngọc Phân.
Chỉ vào Liễu Ngọc Phân, trong con ngươi hiện lên một tia hung ác cùng hận ý!
Hắn nhìn trên mặt bàn chỉ còn lại xương của con lợn sữa, nói với Liễu Ngọc Phân.
"Món ăn bà nấu là món ăn truyền thống của gia tộc chúng tôi!"
Khi Tống Đại Giang báo với William rằng công thức đã bị đánh cắp, William không hề sốt ruột.
Vì công thức này, sau khi William có được nó, hắn đã thông qua quan hệ và đăng ký nó ở Anh.
Đây là thói quen của tất cả các loài săn mồi.
Không chỉ là gia tộc Nicholas.
Các thế gia nổi tiếng và tài phiệt khắp châu Âu đều làm thế này.
Thông qua đăng ký quốc gia của họ.
Tất cả các món ăn được ghi trong công thức nấu ăn đều thuộc về gia tộc của họ!
Có một tia sáng sắc bén trong mắt William.
"Bà kia, bà thua rồi!"
"Bà không chỉ thua, mà tôi còn kiện bà tội vi phạm bản quyền".
"Tôi sẽ tống loại làm tổn hại tài sản người khác như bà vào tù!"
Ngay khi William đang hùng hổ dọa người, giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên sau lưng hắn.
"Này, tôi nghe nói anh thích mông đàn ông à".
Nghe vậy, William đột nhiên quay đầu lại.
Ngay khi hắn vừa quay đầu lại, một bàn tay với sức gió mạnh bất ngờ tát vào mặt hắn.
"Bốp!"
Lập tức, tiếng bạt tai giòn tan vang khắp cả khán phòng.
Mọi người xung quanh đều sững sờ.
"Oa, người này là ai? Ngay cả người nước ngoài cũng dám đánh".
"Đánh hay lắm, đám người nước ngoài này ngay từ đầu đã hung hãn, vừa nhìn đã biết không phải là loại tốt đẹp gì!"
"Dám nói ẩm thực Hoa Hạ của chúng ta thuộc về nhà bọn họ, thật không biết xấu hổ!?"
William ôm lấy khuôn mặt sưng tấy của mình và lùi lại liên tục.
Hắn chỉ vào Lý Phong: "Mày, mày dám đánh tao!?"
Trong mắt Lý Phong lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Sao mày to gan thế, dám mắng mẹ vợ tao à?"
"Cẩn thận cái mồm, không thì thứ bị đánh không chỉ là mồm mày đâu".
Kinh hoàng!
Giờ đối mặt với Lý Phong.
William dường như biến thành một con lợn nhỏ.
Còn Lý Phong là con sư tử hung dữ trên thảo nguyên!
Chỉ cần anh mở miệng, thì có thể cắn chết hắn!
Đột nhiên lùi lại!
William sợ hãi lùi lại vài bước!
"Mày mày……"
William đảo mắt, hắn lập tức quay đầu và hét vào mặt Hậu Thụy Minh.
"Hậu Thụy Minh, ông còn đứng đó làm gì vậy?"
"Hắn đánh tôi".
Hậu Thụy Minh đột nhiên hét lớn.
"Muốn chết à!"
Khí thế cuồn cuộn, tiếng gầm vang trời!
"Choang!"
"Choang!"
"Choang!"
Trong phòng, nhiều sản phẩm bằng pha lê và kính trên cửa sổ ngay lập tức vỡ tan vì tiếng gầm của Hậu Thụy Minh!
Đột nhiên, Hậu Thụy Minh mang theo một cơn gió dữ dội với sát khí cực kỳ hung bạo.
Hóa thành một bóng đen lao về phía Lý Phong!
Hậu Thụy Minh ra tay.
Ông ta như đại bàng tung cánh trên trời, tìm mồi dưới đất.
Hậu Thụy Minh lao tới.
Đôi tay của ông ta như thể đã trở thành móng vuốt đại bàng!
Nhọn!
Hung dữ!
Hậu Thụy Minh tức giận tấn công!
Lần này ra tay, mục tiêu là hai tay của Lý Phong!
Ông ta muốn bẻ gãy hai tay của Lý Phong.
Sau đó trước mặt mọi người, đánh Lý Phong thừa sống thiếu chết!
"Vù!"
Gió hú.
Hai móng vuốt đại bàng của Hậu Thụy Minh nắm lấy hai cổ tay của Lý Phong với lực cực kỳ nhanh và chính xác.
Sau đó ông ta đột ngột tác dụng lực.
Khoảnh khắc Hậu Thụy Minh vặn tay trái và tay phải của Lý Phong.
Hậu Thụy Minh đột nhiên phát hiện không thể vặn được tay của Lý Phong!
Hậu Thụy Minh nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
Tuy nhiên, khuôn mặt của Lý Phong vẫn vô cảm, sắc mặt bình thản.
Như thể ông ta không hề dùng chút sức nào.
Mà Lý Phong còn nhìn Hậu Thụy Minh với một ánh mắt rất kỳ lạ.
Đây là kiểu nhìn gì?
Hậu Thụy Minh nhất thời không thể biết được.
Nhưng ông ta hoảng sợ.
"Chuyện gì thế này? Tại sao cơ tay của mày lại có thể cứng như vậy?"
Lý Phong lạnh nhạt nói.
“Không phải tay tôi cứng mà là móng luốt của ông mềm quá".
"Không thể nào!"
"Tuyệt đối không thể nào".
"Sức mạnh móng vuốt đại bàng của tao có thể bẻ gãy cả sắt, huống chi là tay mày!"
Khóe miệng Lý Phong đột nhiên hơi nhếch lên.
Một lực bất ngờ hất mười ngón tay của Hậu Thụy Minh ra xa!
Năng lượng mạnh mẽ đánh bay Hậu Thụy Minh đi.
Giống như là ai đó đánh ông ta một cú đấm cực mạnh!
Tuy nhiên, cơ thể Hậu Thụy Minh mới bay xuống đất, tay phải của Lý Phong liền duỗi ra như một bóng ma.
Năm ngón tay của anh bày ra tư thế móng vuốt đại bàng giống như Hậu Thụy Minh vừa rồi.
Lý Phong nắm lấy cổ tay phải của Hậu Thụy Minh và vặn nhẹ!
"Rắc!!"
Đúng như Hậu Thụy Minh đã nói.
Cánh tay quả đúng đã bị bẻ quặt.
Chỉ là nó là cánh tay của ông ta thôi!
"Á!!"
Hét lên!
Tiếng hét vang khắp phòng!
Ngay lập tức, Lý Phong đá vào bụng Hậu Thụy Minh.
"Bùm!"
Hậu Thụy Minh giống như một viên đạn đại bác.
Ông ta đập vỡ bức tường gạch, bay sang một căn phòng khác và rơi xuống giữa đống đồ đạc lộn xộn.
Không rõ sống chết!
Lý Phong từng bước đi về phía William.
Anh vươn tay lên không trung và búng tay một cái.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên cầm túi cười toe toét bước tới.
Cậu ta lấy ra rất nhiều tài liệu sao chép từ túi của mình ra và ném chúng vào Hậu Thụy Minh và William.
"Vừa ăn cướp vừa la làng này! Rõ là ăn trộm đồ nhà người khác lại còn dám vu oan hãm hại người ta".
"Mở to cái mắt cho của các người ra mà nhìn kỹ những tài liệu trên đất này đi".
"Để tôi nói cho các người biết, anh rể của tôi đã đăng ký những món ăn này bằng mười bảy ngôn ngữ ở 158 quốc gia vài ngày trước rồi!"
William đang cầm rất nhiều tài liệu trên tay, cho dù hắn có nhìn kỹ hơn nữa, hắn cũng không thể tin được.
"Điều này là không thể".
"Hoàn toàn không thể!"
"Chỉ dựa vào lũ khỉ da vàng chúng mày, tại sao có thể đăng ký công thức trong thời gian ngắn với thẩm quyền của nhiều quốc gia như vậy!?"
William vừa dứt lời, George Polo, người ngồi bên cạnh cẩn thận nếm thử các món ăn từ nãy tới giờ, từ từ đứng dậy và đi tới.
"Anh William Nicholas, có một số điều tôi phải giải thích với anh".
"Tôi đến Thiên Môn lần này là do được một người bạn mời tới".
"Người bạn này chính là anh Lý trước mặt".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.