Sau đó, cơ thể của Aurora co quắp lại.
Cô ta giống như đã trải qua hình phạt dã man nhất trên đời này.
Sắc mặt ngày càng xanh xao.
Từ xanh chuyển thành đen.
Sau cùng mí mắt lộn ngược lên.
Miệng sùi bọt mép.
Cuối cùng, cô ta chết trước mặt Lý Phong trong dáng vẻ vô cùng xấu
xí.
Lý Phong đi ngang qua xác của Aurora, bước vào phòng.
Lúc này Hứa Mộc Tình đang ngủ yên trên một chiếc giường lớn.
Lý Phong bước lên phía trước, cánh tay rắn chắc của anh bế bổng cô lên.
"Đừng".
Hứa Mộc Tình bỗng nói mớ một câu.
Hàng mi dài chớp nhẹ.
Mở mắt ra, đập vào mắt Hứa Mộc Tình là khuôn mặt quen thuộc của Lý Phong.
Thoáng chốc, Hứa Mộc Tình nhớ lại chuyện Trần Quả ngã từ trên lầu xuống, vội vàng nói với Lý Phong.
"Chồng ơi, anh mau đi cứu Trần Quả đi".
Lý Phong cười.
Cô gái ngốc nghếch lương thiện này, lúc nào cũng nghĩ đến người khác đầu tiên.
Lý Phong dịu dàng xoa đầu Hứa Mộc Tình, cười nói.
Yên tâm đi, cô ấy đang nghỉ ngơi trong bệnh viện rồi.
Hứa Mộc Tình vội vàng hỏi: "Trần Quả không sao chứ?"
"Đương nhiên là không sao rồi".
"Anh tự tay làm phẫu thuật, sao có thể xảy ra chuyện gì được?"
Đối diện với câu nói tràn đầy tự tin của Lý Phong, trong lòng Hứa Mộc Tình không khỏi thì thầm.
Chính vì là phẫu thuật do chính tay Lý Phong làm, cô mới yên tâm.
Mặc dù Hứa Mộc Tình biết bệnh tim của mình là do Lý Phong chữa khỏi.
Tính đến giờ, sức khỏe của cô rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều, cũng không còn cảm nhận được cảm giác tim đập nhanh nữa.
Nhưng Trần Quả ngã xuống, vết thương chắc chắn rất nặng.
Liệu chồng có cứu được cô ấy không?
Lý Phong liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hứa Mộc Tình, cười hỏi: "Em không tin anh à?"
Hứa Mộc Tình khẽ lắc đầu: "Em tin".
"Nhưng anh có thể mời mấy chuyên gia giúp cô ấy khám bệnh không?"
Trên đời này, chắc chỉ có Hứa Mộc Tình mới nói ra những lời đó với Chiến thần Hồng Hải.
Lý Phong gật đầu: "Được rồi!"
"Nhưng trước khi mời chuyên gia cho Trần Quả, anh phải kiểm tra bệnh của em đã?"
"Em á?"
Hứa Mộc Tình sững người.
Cô nhìn kĩ bản thân một lượt, sau đó nói: "Em không sao cả".
"Ai bảo?"
"Nhìn bề ngoài thì em không sao, thực ra bên trong cơ thể em bị thương rất nặng".
"Để chồng giúp em kiểm tra cẩn thận".
Nói xong tay trái của Lý Phong đã từ bên hông Hứa Mộc Tình mò vào bên trong quần áo cô.
"Á, lưu manh!"
Lúc này, lâu đài của gia tộc Nicholas ở nước Anh.
Edman – người đứng đầu của gia tộc Nicholas đang chiêu đãi khách quý của ông ta, đối phương cũng là một quý tộc lâu đời ở nước Anh.
Hôm nay hai gia tộc tụ họp là để bàn về bước tiếp theo trong kế hoạch cùng nhau đi cướp mảnh đất màu mỡ phương Đông.
Hai gia tộc bọn họ, đều nhờ vào việc năm đó cướp đoạt Hoa Hạ mà làm giàu.
So với gia tộc Nicholas, lịch sử của gia tộc này cũng tương đối nông.
Danh tiếng của gia tộc bọn họ vốn đã trượt dốc không phanh.
Nhưng hơn một trăm năm trước, bọn họ bắt tay với gia tộc Nicholas và tám nước khác cùng đến cướp đoạt Hoa Hạ.
Nhờ việc cướp đoạt báu vật từ Hoa Hạ dâng lên Nữ Hoàng.
Cuối cùng được Nữ Hoàng phong cho tước vị cao quý.
Thật ra không chỉ có bọn họ.
Đa số các gia tộc tư bản lớn ở Châu Âu, đều phất lên từ việc cướp bóc.
Chỉ là nơi cướp bóc không giống nhau mà thôi.
Đó là bản tính của họ!
Lúc Edman và ông bạn già đang vui sướng bàn bạc xem nên dùng cách nào cướp đoạt Hoa Hạ là tốt nhất, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Edman nhướn mày, bực bội nói với quản gia đứng cạnh.
"Không phải đã nói với ông, không cho phép ai đến làm phiền rồi sao?"
"Ai lại không biết điều như vậy chứ?"
"Mau đuổi người ở ngoài cửa đi!"
Quản gia lập tức xoay người rời đi.
Trong lòng ông ta cũng nhịn lâu rồi.
Hôm nay vì tiếp đón vị khách quan trọng này, ông ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ, làm theo tất cả những gì Edman nói.
Bây giờ ông ta rất muốn biết, rốt cuộc là ai mà không biết điều thế.
"Két!"
Quản gia tự tay mở cửa ra.
Cánh cửa thuần gỗ được chạm khắc tỉ mỉ, từ từ mở ra.
Một người đàn ông đứng ngoài cửa.
Đó là người đàn ông xa lạ mà từ trước đến nay quản gia chưa từng gặp.
Anh ta mặc một bộ quần áo rất bình thường.
Mái tóc màu đen, vóc dáng không cao lắm, là người đàn ông
phương Đông điển hình.
Nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa, lại là một người phương Đông, sắc mặt của quản gia lập tức sầm xuống.
Trong ánh mắt của ông ta bùng lên ngọn lửa, giận dữ chỉ thẳng tay vào anh ta: "Anh là cái thá gì, là ai cho anh vào đây?"
Người đàn ông phương Đông đột nhiên cười.
Trên khuôn mặt anh ta hiện lên nụ cười vô cùng xán lạn, nói với quản gia.
"Tôi đến là để tặng ông Edman một thứ".
Vẻ mặt quản gia lạnh lùng: "Thân phận của ông chủ tôi thế nào? Ông ấy thèm để mắt đến món quà của anh tặng chắc, đúng là nực cười!"
Quản gia giơ một ngón tay chỉ thẳng vào anh ta nói.
"Lập tức cút đi cho tôi!"
Ngay khi ngón tay của quản gia chạm vào trán của người đàn ông.
"Răng rắc!"
Quản gia còn chưa kịp phản ứng, ngón tay của ông ta đã bị người đàn ông trước mặt bẻ gãy.
"Bịch!"
Quản gia bỗng bị đá bay, đập mạnh vào bức tường cách đó không xa.
Edman đột nhiên quay đầu.
Ông ta sửng sốt nhìn người đàn ông phương Đông đang từ ngoài cửa bước vào.
Trước kia, trong mắt của Edman, người phương Đông tóc đen, da vàng, mắt đen, là thứ thấp kém.
Chỉ xứng làm nô dịch cho ông ta.
Nhưng sau lần ông ta từ Hồng Hải trở về, ông ta bỗng trở nên hơi kính nể người phương Đông.
Edman đứng bật dậy, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào người đàn ông phương Đông đang bước vào.
"Anh là ai? Sao lại đánh quản gia của tôi mạnh như vậy?"
Mặc dù lúc nói chuyện, giọng ông ta giận dữ.
Nhưng với thân phận người đứng đầu gia tộc Nicholas, ông ta nói chuyện như bây giờ đã rất khách sáo rồi.
Trước khi biết rõ thân phận của đối phương, Edman sẽ không ra tay.
"Tôi họ Đường, tên Quan Lễ".
"Còn thận phận của tôi á, tôi chỉ là một đàn em bình thường mà thôi".
"Chủ nhân bảo tôi tặng ông một món quà, mong ông nhận cho".
Đường Quan Lễ tự xưng là đàn em, nhưng Edman lại không cho là vậy.
Trong mắt của Edman, Đường Quan Lễ là một người đàn ông có thực lực rất mạnh.
Một cú đá vừa rồi gần như đã khiến quản gia của ông ta tàn phế rồi.
Giờ nhìn Đường Quan Lễ có vẻ khách khí thế thôi.
Nhưng cả người anh ta tràn ngập một luồng khí chất khiến Edman cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Đây không phải sát khí.
Mà là tà khí!
Loại tà khí này, chỉ có người sống trong hoàn cảnh kề cận cái chết lâu dài mới có được.
Theo bản năng Edman cảm thấy sợ hãi, ông ta vội vàng giơ tay ấn vào nút bí mật trên chiếc ghế tựa bên cạnh.
Đây là nút khẩn cấp.
Chỉ có lúc gặp nguy hiểm, Edman mới ấn xuống.
Ấn xuống một cái sẽ huy động toàn bộ lực lượng của lâu đài đến.
Bốn cao thủ của gia tộc Nicholas, sẽ cùng lúc xuất hiện.
Nhưng, Edman ấn cái nút đó hai cái liên tiếp, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Chuyện gì vậy?
Lẽ nào cái nút hỏng rồi à?