Lúc này, người đàn ông trung niên lại quay người đi vào nhà.
Sau khi đóng cửa phòng, ông ta lại bước ra từ một cách cửa khác, đi ra khỏi sân.
Sau cánh cửa này là một con đường không được rộng rãi lắm.
Có một chiếc Rolls Royce đang đậu ở đây.
Nhân viên bảo vệ mặc vest nhìn thấy người đàn ông trung niên bước ra liền nhanh chóng mở cửa.
“Ông chủ, cô chủ đã quay về rồi, đang ở trong nhà”.
Người đàn ông trung niên hỏi: “Tâm trạng của nó bây giờ thế nào rồi?”
“Tâm trạng của cô chủ không ổn định, đã đập nát mấy món đồ cổ ở trong nhà rồi”.
“Thật là một đứa nhỏ không chịu lớn!”
Chỉ khi người đàn ông trung niên nhắc đến con gái Viên Đa Đa, một sự ấm áp chợt lóe lên trong mắt ông ta.
Ông ta lập tức lên xe, đi về biệt thự của nhà họ Viên.
Thì ra ông ta chính là người đứng đầu nhà họ Viên, Viên Điền Hồng!
Trong ấn tượng của rất nhiều người, trưởng tộc của nhà họ Viên, một trong bốn đại gia tộc ở thủ đô là một người tốt.
Từ trước đến này ông ta luôn làm việc một cách thận trọng.
Hiếm khi xung đột với người khác chỉ vì một chút lợi ích.
Ngay cả khi một số người vô tình xúc phạm ông ta.
Nếu như chủ động đến nhà nhận sai và xin lỗi.
Ông ta đều sẽ khoan dung độ lượng, không ghi thù.
Ai mà biết được đằng sau vẻ mặt hiền lành của ông ta lại là một khuôn mặt quỷ dữ ăn thịt người không bỏ cả xương!
Khi Viên Điền Hồng trở về nhà, vừa đẩy cửa bước vào.
“Choang!”
Trong phòng khách vang lên tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ tan tành.
Viên Điền Hồng khẽ nhíu mày.
Ông ta bước nhanh vào phòng khách.
Vẫn chưa kịp đứng vững thì đã nhìn thấy một chiếc bình thời nhà Minh đột nhiên lao thẳng vào mặt ông ta.
Bàn tay mập mạp của Viên Điền Hồng đột nhiên duỗi ra.
Ông ta bắt lấy với chiếc bình với tốc độ cực kỳ chính xác rồi sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Người hầu phía sau Viên Điền Hồng vội vàng dùng cả hai tay nâng chiếc bình bảo vật trị giá hàng triệu tệ này lên.
“Là ai chọc tức công chúa của nhà chúng ta thế này?”
Viên Điền Hồng cười, đi về phía Viên Đa Đa.
Viên Đa Đa quay đầu lại nhìn Viên Điền Hồng, hai tay chống nạnh, bĩu môi, hờn dỗi nói: “Bố, bây giờ con muốn đánh một người!”
Viên Điền Hồng cười tươi rói nhìn Viên Đa Đa, nói: “Được, con muốn đánh ai? Bố lập tức sai vệ sĩ đi đánh cho hắn ta một trận”.
“Con muốn đánh bố!”
Viên Điền Hồng ngây người ra.
“Công chúa thân yêu của bố, bố là bố của con đấy, làm gì có đứa con gái yêu quý nào lại muốn đánh bố mình chứ?”
“Hừ!”
Viên Đa Đa lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi xuống ghế sofa.
“Con không quan tâm, con cứ muốn đánh bố đấy”.
“Là ai bảo đám thuộc hạ ra tay đánh bạn trai của con”.
“Nhất định là bây giờ anh ấy đang đau lắm”.
“Híc, không biết bây giờ anh ấy có cần con nữa không!”
“Không được, nhất định con phải quay về Thiên Môn, con phải đi tìm anh ấy!”
Nói xong, Viên Đa Đa vội vàng rời đi.
Tuy nhiên, cô ấy mới đi được vài bước, vệ sĩ mặc vest cao lớn lập tức đứng chặn trước mặt cô ấy.
Viên Đa Đa quay đầu nhìn Viên Điền Hồng: “Bố!”
Nụ cười trên mặt Viên Điền Hồng vẫn không thay đổi.
Ông ta nắm lấy tay cô con gái quý giá của mình rồi kéo cô ấy ngội xuống ghế sofa.
“Đa Đà à, con có thấy, cái thằng nhóc tên Hứa Hạo Nhiên đó căn bản không xứng với con”.
“Nó chỉ là người đến từ một vùng đất hẻo lánh”.
“Con nghĩ con và nó có hợp nhau không?”
“Đông Hải mặc dù chỉ là một nơi nhỏ bé, nhưng bây giờ cả nhà bọn họ đều đã rời khỏi đó rồi”.
“Tập đoàn Lăng Tiêu của bọn họ thậm chí đã đánh bại cả tập đoàn của chị Khuynh Mặc, hơn nữa, hơn nữa….”
Viên Đa Đa nói đến đây, âm thanh dần nhỏ đi.
Bởi vì suýt chút nữa cô ấy đã nói ra thân phận của Lý Phong.
Khi Vũ Khuynh Mặc rời đi, đã đặc biệt dặn dò Viên Đa Đa, bảo cô ấy dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không được phép nói ra thân phận thật sự của Lý Phong.
“Hơn nữa cái gì?”, Viên Điền Hồng vẫn mỉm cười nhìn con gái quý giá của mình.
“Hơn nữa, bạn trai của con là một người rất có chí tiến thủ, anh ấy ưu tú hơn tất cả mọi người”.
“Ha ha ha ha!”
Ngay sau khi Viên Đa Đa nói xong câu này, Viên Điền Hồng bật cười.
“Công chúa của bố à! Hai từ ‘ưu tú’ này không thể nào được sử dụng để miêu tả thằng nhãi đó được đâu!”
“Bố đã hẹn với con trai thứ ba của nhà họ Tiền rồi”.
“Cũng tầm này này, có lẽ cậu ấy sắp đến rồi”.
Đang nói chuyện thì người hầu mở cửa, một người đàn ông đẹp trai, mặc vest, đi giày da bước vào.
“Tiền Thiều Phong, anh tới đây làm gì?”
Tiền Thiều Phong là cậu chủ thứ ba của nhà họ Tiền.
Nhà họ Tiền mặc dù không phải là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, nhưng ở khu vực trung tâm và vùng lân cận, cũng là một gia đình hạng nhất, với khối tài sản vô cùng lớn.
Nhà họ Tiền là ông trùm trong ngành dịch vụ nhà hàng.
Các chuỗi cửa hàng lâu đời và nổi tiếng đều có hình bóng của bọn họ.
Nhà họ Viên có tầm ảnh hưởng rất lớn trên thế giới, nếu như hai gia tộc kết thông gia, đây đương nhiên là sự lựa chọn tốt nhất rồi.
Tiền Thiều Phong nở nụ cười, bước đến trước mặt Viên Đa Đa.
Viên Đa Đa bày ra vẻ mặt phiền chết đi được nhìn anh ta.
Tiền Thiều Phong vẫn rất lịch lãm, mời Viên Đa Đa cùng ra ngoài ăn tối.
Dưới sự thuyết phục không ngừng của Viên Điền Hồng, mặc dù Đa Đa cực kỳ không muốn, nhưng ngoài mặt vẫn phải đồng ý.
Viên Đa Đa ngồi trong chiếc Ferrari của Tiền Thiều Phong, sốt ruột nói với anh ta.
“Tôi nói cho anh biết!”
“Tôi sẽ không bao giờ thích anh đâu”.
“Chúng ta không có khả năng ở bên nhau được đâu”.
“Tôi đã có người yêu rồi”.
Tiền Thiều Phong liếc mắt nhìn Viên Đa Đa.
Trong lòng anh ta đang không ngừng chửi rủa.
Cái con lợn béo này, cô thật sự nghĩ rằng cậu chủ đây thích cô sao?
Nếu như không phải bởi vì bố của tôi chặn hết thẻ tín dụng của tôi, ông đây còn lâu mới thèm để ý đến con lợn béo như cô.
Còn không tự mình soi gương đi.
Nhan sắc của cô làm sao có thể lọt vào mắt của cậu chủ đây được.
Tôi chọn bừa một người phụ nữ trong đám đông trông cũng đẹp hơn cô hàng chục lần!
Mặc dù trong lòng rất chán ghét Viên Đa Đa, nhưng bên ngoài, Tiền Thiệu Phong vẫn cười rất rạng rỡ.
Tiền Thiều Phong cười nói: “Đa Đa, hai người chúng ta đều là không tình nguyện”.
“Hay là hai người chúng ta học theo anh trai chị dâu của tôi, giả vờ kết hôn”.
“Rồi sau khi kết hôn, chúng ta sẽ tự tìm niềm vui cho riêng mình”.
“Đến lúc đó, cô muốn ở với ai cũng được, không sao cả”.
“Chỉ cần bề ngoài chúng ta cứ giả vờ một chút là được rồi”.
Viên Đa Đa hừ lạnh một tiếng: “Anh đừng có nằm mơ nữa, tôi không thèm giả bộ với anh!”
Nói xong, Viên Đa Đa vươn tay, vỗ hai lần vào cửa kính xe: “Đến phía trước kia thì anh dừng lại đi, tôi muốn xuống”.
“Cô đã lên xe rồi, làm sao có thể nói xuống là xuống được?”
“Buổi tối hôm nay, cô phải nể mặt tôi”.
“Chúng ta tìm một chỗ nào đó dùng bữa, sau đó nói chuyện một lúc”.
“Hết giờ, tôi lại đưa cô về, thế nào?”
“Cô phải biết rằng, nếu như bây giờ tôi đưa cô về, bố cô cũng sẽ dùng mọi cách để đẩy cô đi thôi”.
Viên Đa Đa đương nhiên biết rõ điều này, nếu không cô ấy đã không ra ngoài.
Con gái được sinh ra trong gia tộc lớn nghiễm nhiên đã trở thành công cụ kết thông gia của gia đình.
Từ nhỏ đến lớn, Viên Đa Đa đã chứng kiến quá nhiều quá nhiều người chỉ bởi vì lợi ích của gia tộc mà khiến bản thân phải chịu ấm ức.
Nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không làm như vậy!