Cô ấy cũng nhất định phải giống như chị Khuynh Mặc, dũng cảm đi tìm hạnh phúc của riêng mình.
Sau đó hoàn toàn kiểm soát cuộc sống của chính mình!
Chỉ là bây giờ cô ấy chỉ có thể chịu đựng.
Thấy Viên Đa Đa không lên tiếng, Tiền Thiều Phong mỉm cười: “Bây giờ chúng ta đến nhà hàng Hải Giác”.
“Tôi nhớ nhà hàng đó là nhà hàng yêu thích của cô đúng không?”
Cùng lúc này, tứ hợp viện ở sân nhà họ Lý.
Là trưởng tộc của gia tộc Lý Thị, Lý Tấn lại tự mình dọn dẹp cả căn phòng.
Căn phòng mà ông ta đang ở là một căn phòng quay mặt về phía Đông trong tứ hợp viện.
Đây từng là phòng của Lý Phong và Lý Mộc.
Tình cảm của hai anh em từ nhỏ đã rất tốt.
Lý Mộc lớn hơn Lý Phong mười ba tuổi.
Lý Mộc từ nhỏ đã là một thiên tài.
Dù muốn làm gì thì cũng chỉ cần học một lúc là đã biết.
So với Lý Mộc, tố chất của Lý Phong tương đối tầm thường.
Lý Phong khi còn nhỏ rất quấn anh trai.
Phòng của hai anh em ban đầu được ngăn cách.
Nhưng vì nửa đêm Lý Phong thường chạy vào phòng Lý Mộc.
Vì vậy nên để hai anh em ngủ chung luôn.
Lúc đó, bởi vì Lý Mộc là một thiên tài.
Vì vậy, mọi người trong gia tộc đều đổ dồn ánh mắt vào người Lý Mộc, hầu như quên mất sự tồn tại của Lý Phong.
Chính vì vậy mới có thể khiến Lý Phong thoát được một kiếp nạn.
Lý Tấn tìm thấy một món đồ chơi Transformers nhỏ từ đống đồ.
Món đồ chơi nhỏ này không phải là của Lý Phong, mà là quà sinh nhật năm ba tuổi của Lý Mộc.
Thật ra, Lý Mộc không khác những đứa trẻ bình thường khác là bao.
Anh ấy không phải là thiên tài.
Anh ấy chỉ hiểu chuyện sớm hơn những đứa trẻ khác mà thôi.
Trên lưng người được gọi là thiên tài này là bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu vất vả mà người khác không thể nào nhìn thấy được.
Lý Mộc từng là niềm tự hào của cả gia tộc Lý Thị ở thủ đô, nhưng bây giờ anh ấy đã trở thành một đống xương tàn.
“Bộp!”
Một giọt nước mắt rơi trên món đồ chơi Transformers.
Dần dần, một tia sáng cực kỳ sắc bén hiện lên trong mắt của Lý Tấn.
“Tiểu Mộc, em trai con sắp quay về rồi”.
“Cả gia đình chúng ta sẽ sớm đoàn tụ thôi”.
“Con yên tâm, lần này bố sẽ không để em trai con rời khỏi đây nữa đâu”.
“Nó đã không còn là đứa trẻ mít ướt hồi đó nữa rồi”.
“Nó đã trở thành một người đàn ông thực thụ rồi”.
“Bố thật vô dụng, bố không thể nào báo thù cho con”.
“Nhưng bây giờ, em trai con nhất định sẽ giết chết đám người năm đó, nợ máu phải trả bằng máu!”
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Cốc cốc cốc”.
Lý Tấn lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.
Tia sắc bén lại hiện lên trong mắt ông ta.
Ông ta bình ổn cảm xúc, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Lão gia, cậu chủ đã đưa cả gia đình nhà vợ đến thủ đô rồi!”
“Ồ!”
Lý Tấn ngây ra một lúc, ông ta không thể ngờ rằng con trai của mình lại quay về thủ đô nhanh như vậy.
Vốn dĩ ông ta cho rằng Lý Phong sẽ chờ thêm một khoảng thời gian ngắn nữa.
Cất đồ đi, Lý Tấn nhanh chóng mở cửa, nhìn Lý Lâm đang đứng cung kính ở bên ngoài.
“Bọn họ đến đâu rồi?”
“Bọn họ trực tiếp lái xe đến đủ đô, hiện giờ đang ở khu vực phía Nam”.
Lý Tấn nhìn lên bầu trời rộng lớn lúc này đã ngả ánh hoàng hôn.
“Bây giờ, bọn họ định đi ăn cơm sao?”
“Vâng ạ, từ lộ trình của cậu chủ cho thấy, có lẽ là cậu ấy sẽ đi tới nhà hàng Hải Giác".
Vừa nghe đến nhà hàng Hải Giác, ánh mắt của Lý Tấn lóe lên những kỷ niệm cũ.
Nhà hàng Hải Giác này đã tồn tại mấy chục năm rồi.
Nhà hàng này là một trong những nơi mà Lý Phong muốn đến nhất khi còn nhỏ.
Ở đó có một mấy món mà Lý Phong thích ăn nhất.
Nhà hàng đó cũng là nơi mà gia đình bốn người bọn họ thường xuyên lui tới.
Ở đó cất chứa những kỷ niệm của gia đình bọn họ.
Nếu như tối nay Lý Phong thật sự đi tới nhà hàng Hải Giác dùng bữa.
Hương vị của các món ăn ở đó vẫn giống như cũ.
Trước đây, Lý Phong vẫn luôn cự tuyệt nhà họ Lý.
Dù sao năm đó, Lý Tấn vì muốn cứu con trai nên đã dùng một cách rất thô bạo để đuổi hai mẹ con bọn họ ra khỏi thủ đô.
Mặc dù Lý Tấn đã ám hiệu cho Lý Phong, nói cho anh biết rằng mẹ của anh vẫn chưa chết.
Lý Phong cũng đã nhận được tin tức này.
Nhưng Lý Phong vẫn muốn đến nhà hàng Hải Giác như vậy, điều đó cho thấy rằng anh đã gác lại sự việc bị đuổi khỏi nhà năm đó.
Bây giờ Lý Phong không còn thù hận gì với người bố Lý Tấn này, thậm chí là toàn bộ gia tộc Lý Thị.
Đối với Lý Tấn.
Thời cơ chín muồi đã sắp tới rồi!
Nghĩ đến đây, Lý Tấn lập tức xoay người, đi về phía cửa.
Lý Lâm vội vàng đi theo: “Lão gia, ông muốn đi đâu vậy?”
“Đi đến chỗ phu nhân”.
Khi nghe thấy Lý Tấn nói muốn đi đến chỗ mà mẹ Lý Phong đang ẩn náu, sắc mặt Lý Lâm liền thay đổi, vội vàng nói.
“Lão gia, bây giờ mọi nhất cử nhất động của ông đều nằm trong tầm mắt của kẻ thù”.
“Nếu như lúc này đi gặp phu nhân, không phải là sẽ làm lộ chỗ ở của bà ấy sao?”
Bước chân của Lý Tấn đột nhiên dừng lại.
Một luồng sát khí mạnh mẽ lập tức bao trùm!
Lúc này, hai mắt Lý Tấn sắc bén như ánh dao!
“Những năm này, vì để bảo vệ vợ tôi”.
“Tôi nuốt hận vào trong, cứ luôn co ro trong cái tứ hợp viện này”.
“Bây giờ con trai của tôi quay về rồi”.
“Con trai tôi tuyệt đối sẽ không để mẹ của nó phải chịu bất cứ tổn thương nào”.
Nói xong, Lý Tấn trợn trừng hai mắt!
“Con trai tôi là Chiến thần Hồng Hải!”
“Có nó ở đây, cho dù cao thủ của cả cái đất thủ đô này tới đây, cũng chính là tự đi nộp mạng!”
…….
“Anh rể, em đói rồi”.
“Vẫn chưa đến à?”
“Anh rể, nhà hàng Hải Giác này thật sự ngon thế sao?”
“Anh rể, sao em cảm thấy anh rất quen thuộc đường phố ở đây thế nhỉ?”
“Con đường này cứ vòng tới vòng lui, khắp nơi đều là các ngõ ngách nhỏ, anh đi hình như còn chuẩn hơn so với cả google map đấy”.
Hứa Hạo Nhiên ngồi đằng sau Lý Phong.
Cậu ta nằm dài ra ghế, liên tục nói chuyện với Lý Phong.
Trên xe, ba người Hứa Hiếu Dương, Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình cũng tập trung sự chú ý vào người Lý Phong.
Bởi vì mọi người cũng giống như Hứa Hạo Nhiên, rất tò mò về hành động hiện giờ của Lý Phong.
Hứa Hạo Nhiên nói rất đúng, Lý Phong dường như đã rất quen được với môi trường xung quanh.
Anh có thể lái xe đi khắp các con đường, ngõ hẻm.
Thật ra, những người trong gia đình Hứa Mộc Tình đều đang tìm hiểu thân phận thật sự của Lý Phong.
Lý Phong bây giờ đã là một thành viên trong gia đình bọn họ.
Tình cảm của Lý Phong và Hứa Mộc Tình cũng mặn nồng hơn các cặp vợ chồng bình thường khác.
Đối với hai người bọn họ, điều duy nhất bây giờ còn thiếu chỉ là một đám cưới.
Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân với tư cách là bề trên cũng rất muốn biết thân phận và tình hình gia đình của anh.
Chỉ là, nếu Lý Phong không nói, bọn họ sẽ không bao giờ biết được.
Hứa Mộc Tình cứ nhìn chằm chằm Lý Phong.
Nhìn nghiêng, mặc dù biểu cảm trên gương mặt của Lý Phong vẫn bình thản như một cốc nước.
Nhưng trong mắt Lý Phong cứ luôn hiện lên một thứ cảm xúc khó tả.
Giống như một người con xa quê nhiều năm đột nhiên quay trở về.
Nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, trong mắt anh hiện lên những hồi ức.
Về một quá khứ ấm áp.
“Đến rồi”.
Lý Phong đột nhiên lên tiếng.