Cùng lúc đó, chiếc xe cũng dừng lại.
Mọi người phát hiện ra rằng nhà hàng Hải Giác này hóa ra là một tòa nhà nhỏ được xây dựng từ những năm 1920-1930.
Con đường nhỏ bên cạnh nhà hàng này cũng đều là những kiến trúc cổ kính.
Có một số tứ hợp viện đã có lịch sử hơn một trăm tuổi.
Ngoài ra còn có các tháp ống được xây dựng từ những năm bảy mươi, tám mươi.
Tổng thể có hơi rối và lộn xộn.
Lý Phong vừa lái xe vào chỗ đậu.
Đột nhiên, một chiếc ô tô Mercedes-Benz vượt lên phía trước.
Tài xế liên tục bấm còi, giục Lý Phong lái xe đi.
Rõ ràng là ông ta cũng muốn vị trí đậu xe này.
Lý Phong mặc kệ ông ta, nhanh chóng dừng xe.
Lúc này, một người đàn ông trung niên cả người đeo vàng bước xuống xe.
Trên cổ ông ta đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, tay trái tay phải cả năm ngón đều đeo nhẫn vàng.
Ông ta đến gần, vươn tay lên gõ mạnh hai lần vào cửa sổ buồng lái của Lý Phong.
“Thằng nhãi, lái cái xe rách nát của mày ra cho tao!”
“Chỗ đậu xe này là của ông mày rồi”.
Lý Phong chưa kịp nói gì thì Hứa Hạo Nhiên đã hạ cửa sổ xuống, chỉ vào một bãi đậu xe trống cách đó không xa.
“Ở đó không phải vẫn còn chỗ trống đấy sao?”
“Sao ông cứ nhất định phải tranh chỗ của chúng tôi vậy?”
“Hơn nữa, chúng tôi đi vào đây trước, dựa vào đâu mà phải nhường cho ông?”
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng trợn trừng mắt.
Đột nhiên một tiếng ‘bụp’ vang lên!
Ông ta đá vào cửa xe chỗ Hứa Hạo Nhiên!
“Mẹ kiếp! Mày biết ông là ai không?”
“Ông đây đang nói chuyện với mày rất lịch sự đấy”.
“Nếu như không cút khỏi chỗ này, có tin ông mày gọi người tới, đập nát cái xe của mày ra không!”
Người đàn ông này đeo một sợi dây chuyền vàng to đùng, hai tay chống nạnh, khuôn mặt đầy thịt, lộ ra vẻ hung ác.
Không biết điều!
Lúc này Lý Phong mở cửa, xuống xe.
“Mày muốn làm gì?”
Lúc Lý Phong bước xuống, người đàn ông đeo sợi dây chuyền vàng này vội vàng lùi lại hai bước.
Ông ta ngửa cổ lên, nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
“Dáng người gầy gò ốm yếu như mày mà dám ngạo mạn trước mặt ông mày à?”
Lý Phong đi tới, lướt qua người gã đàn ông đó.
Anh bước nhanh đến chỗ chiếc xe Mercedes-Benz S600 trị giá hơn hai triệu của gã đàn ông đó.
Sau đó.
“Bụp!”
Một đòn mạnh!
Lý Phong dùng một chân đá vào cửa chiếc xe Mercedes-Benz đó!
Lúc đó, chiếc xe này đã dừng lại.
Một chiếc xe nhập khẩu cao cấp nặng gần hai tấn.
Lại bị Lý Phong đá cho một nhát văng ra xa hơn mười mét.
Cuối cùng, chiếc xe đó dừng lại ở ngay vị trí đậu xe trống mà vừa này Hứa Hạo Nhiên nói.
Lý Phong xoay người.
Người đàn ông đeo dây cuyền vàng tròn mắt ngạc nhiên.
Sững sờ!
Ông ta há hốc mồm vì ngạc nhiên, một lúc sau cũng không thể ngậm lại được.
Lúc này, trên cửa xe ô tô Mercedes-Benz hơn hai triệu tệ của ông ta xuất hiện một vết lõm cực lớn!
Nhìn như bị một chiếc xe tải lớn đâm vào.
Nếu như, vừa rồi Lý Phong đá vào người ông ta.
Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng này không dám nghĩ tiếp nữa.
Ông ta run rẩy nói với Lý Phong: “Đại, đại, đại, đại ca, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin, xin,xin, xin,…”
“Xin lỗi?”, Hứa Hạo Nhiên xen vào.
“Vâng, đúng đúng đúng đúng đúng rồi, xin lỗi! Xin lỗi!”
Lý Phong không nói gì, nắm lấy bàn tay mềm mại ấm áp của Hứa Mộc Tình, dẫn cô đi về phía nhà hàng Giác Hải.
Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng đó nhìn Lý Phong đang bước về phía nhà hàng Giác Hải, không ngừng gãi đầu gãi tai.
Ông ta muốn vươn tay ra ngăn cản Lý Phong, nhưng sau đó lại rút tay về.
Hứa Hạo Nhiên đứng ở bên cạnh, vỗ vai gã đàn ông đó.
“Này!”
Gã đàn ông bị dọa chết khiếp, nhìn Hứa Hạo Nhiên: “Cậu làm gì vậy? Có biết hù người khác như thế có thể dẫn đến chết người không?”
Hứa Hạo Nhiên cười, nói: “Tôi nói này, ông làm gì vậy?”
Gã đàn ông vội vàng hỏi: “Này, mấy người định đến nhà hàng đó dùng bữa à?”
“Đúng vậy, thì sao?”
“Không cần đi nữa đâu, nhà hàng đó sắp đóng cửa đến nơi rồi!”
“Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng ai bảo bọn họ đắc tội với nhà họ Tiền chứ?”
“Nhà hàng của tôi ở gần đây, hay là đến chỗ của tôi ăn đi, tôi giảm giá 60% cho mấy người!”
Hứa Hạo Nhiên chớp mắt, cậu ta lấy tấm danh thiếp của gã đàn ông đó, sau đó nhanh chóng theo sát tốc độ của Lý Phong.
Đã rất nhiều năm rồi, Lý Phong chưa quay lại nhà hàng Hải Giác này.
Anh đã từng nhiều lần tưởng tượng rằng mình sẽ quay lại đây một lần nữa.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ nắm tay của Hứa Mộc Tình như bây giờ.
Dẫn nửa kia của mình đến nơi rất đặc biệt này.
Nhà hàng Hải Giác vẫn giống như trong ký ức của Lý Phong, không có quá nhiều thay đổi.
Ngay khi bước vào nhà hàng là có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của gỗ đàn hương ở bên trong.
Tuy nhiên, điều khác biệt là đại sảnh của nhà hàng này không náo nhiệt như trong ký ức của anh.
Các bàn xung quanh đều trống không.
Chỉ có vài người tuyệt vọng, nằm gục trên bàn.
Bây giờ đã đến giờ ăn tối, theo mức độ nổi tiếng của nhà hàng Hải Giác, không thể xuất hiện tình trạng như vậy được.
Lý Phong khẽ cau mày.
Lúc này, một người đàn ông cường tráng, mặc bộ đồ đầu bếp bước tới.
Lý Phong vừa nhìn là đã nhận ra anh ấy.
Anh ấy là Vưu Khoát Hải, là con trai của ông chủ nhà hàng này.
Mười mấy năm không gặp, dáng vẻ của anh ấy vẫn hệt như trong trí nhớ của Lý Phong.
Chỉ là trên mặt anh ấy không còn nụ cười tươi sáng và nồng hậu nữa.
Hơn nữa cả khuôn mặt như vừa bị ai đánh, ấm ức buồn bực.
“Các vị khách hàng, thật lòng xin lỗi, nhà hàng của chúng tôi tạm thời đóng cửa một khoảng thời gian”.
Lý Phong nhìn Vưu Khoát Hải, hỏi: “Nhà hàng này bị sao vậy? Vì sao lại đóng cửa vào lúc này?”
Vưu Khoát Hải thở dài một hơi.
“Tình hình cụ thể thì tạm thời không nói nữa”.
“Dù sao trong khoảng thời gian ngắn, chúng tôi không có cách nào hoạt động bình thường…. Khụ! Khụ khụ!”
Vưu Khoát Hải vẫn chưa kịp nói xong, đột nhiên anh ấy bắt đầu ho dữ dội.
Lý Phong lập tức bước tới, vươn tay bắt mạch cho Vưu Khoát Hải.
Các ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch của Vưu Khoát Hải.
Lúc này, vẻ mặt Lý Phong rất nghiêm túc.
Trên người anh mang theo một loại khí tức rất kỳ dị.
Anh nói bằng giọng điệu khiến người ta không thể từ chối: “Mở miệng ra”.
Vưu Khoát Hải cảm nhận được khí thế tỏa ra từ người Lý Phong, lập tức mở miệng ra.
Sau đó, tay phải của Lý Phong đột nhiên áp vào xương ngực của Vưu Khoát Hải.
“Bụp!”
Tay của Lý Phong bất ngờ đập vào ngực của Vưu Khoát Hải một phát.
Đột nhiên, một luồng khí dồn nén trong ngực của Vưu Khoát Hải như muốn thoát ra.
Anh ấy che miệng, vội vàng lao tới thùng rác bên cạnh.
Sau đó anh ấy phun một ngụm máu lớn vào trong thùng rác.
“Phụt!”
“Anh Hải!”
“Anh Hải, anh làm sao vậy!”
Những người phụ việc ở cửa hàng đang bơ phờ như một quả cà tím héo, lúc này vội vàng chạy tới.
“Đám người khốn kiếp các người, rốt cuộc đã xong chưa?”
“Anh Hải của chúng tôi đã trở thành như vậy rồi, mấy người vẫn còn đến gây chuyện”.
Cùng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên trong phòng bếp cách đó không xa.
Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ trong phòng bếp.
Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên còn mập mạp hơn cả Viên Đa Đa, tay cầm chặt một con dao làm bếp vô cùng lớn, tức giận xông ra, cả người đằng đằng sát khí!