“Trên đời này, có một loại người mà mày không được phép đánh”.
“Như anh Hải, bạn tao đây”.
“Trên đời này, có một loại người mày không được mắng”.
“Đó chính là người thân của tao!”
Nói xong, Lý Phong đột nhiên thả Châu Cường ra.
Hai tay của anh nhanh như chớp!
“Rắc rắc!”
“Rắc rắc!”
Trong chớp mắt, tay chân của Châu Cường đã bị đánh gãy.
Sau đó, Lý Phong đá Châu Cường bay ra bên ngoài.
Rơi thẳng vào một thùng rác lớn ở phía bên kia đường!
Đám đàn em do Châu Cường dẫn đến cũng bị khí thế trên người Lý Phong làm cho kinh hãi.
Nhưng bọn chúng chỉ lùi về sau mấy bước, không hề nháo nhào bỏ chạy.
Lúc này, một tiếng vỗ tay truyền từ ngoài cửa vào.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
“Khá lắm, khá lắm”.
“Không ngờ rằng lại là một cao thủ”.
“Cứ nghĩ rằng chuyến đi này sẽ vô vị lắm”.
“Bây giờ xem ra những việc xảy ra tiếp theo sẽ thú vị lắm đây”.
Trong lúc nói chuyện, Tiền Thiều Phong và một người đàn ông cao gầy bước vào.
Khi người đàn ông bên cạnh Tiền Thiều Phong nói chuyện, ánh mắt của hắn ta luôn ánh lên một tia sắc bén.
Hắn ta giống như một con rắn đuôi chuông, nọc độc ở trên khắp cơ thể!
Người đàn ông cao gầy đứng trước mặt Lý Phong, nhìn anh từ trên xuống vài lần rồi mỉm cười.
“Thằng nhãi, mày vừa đến thủ đô, quy tắc ở thủ đô này mày chưa hiểu, bây giờ để ông đây dạy cho mày cách làm người nhé”.
Khi người đàn ông cao gầy sắp ra tay, Vưu Khoát Hải vội vàng chạy đến đứng trước mặt Lý Phong.
“Trình Bác, có bản lĩnh thì cứ nhắm vào tôi này!”
Vưu Khoát Hải dáng người cao to vạm vỡ.
Khi đứng đối diện với Trình Bác.
Sâu trong ánh mắt của anh ấy hiện ra vẻ kiên cường bất khuất.
Trình Bác cười lạnh.
“Vưu Khoát Hải, mày chẳng qua chỉ là một kẻ bại trận dưới tay tao, vẫn còn mặt mũi ngạo mạn trước mặt tao à!”
“Mày là đệ tử của ông Kim, tao đã nể mặt ông Kim lắm rồi”.
“Mới không ra tay đánh mày nặng, hai ngày trước tao mới chỉ dạy cho mày một bài học nhỏ mà thôi”.
Trình Bác chỉ tay vào Lý Phong.
“Thằng chó đến từ nơi khác này dám ra tay đánh cậu Tiền nhà tao!”
“Hôm nay tao nhất định phải dạy nó cách làm người”.
“Mày biết điều chút, bây giờ lập tức đứng sang bên cạnh cho tao”.
“Nếu không thì đừng trách tao ra tay độc ác!”
Tính cách của Vưu Khoát Hải cứng rắn như một viên đá.
Một khi anh ấy đã quyết định, tuyệt đối sẽ không dao động.
Hơn nữa anh ấy đã quen biết với Lý Phong từ khi còn nhỏ rồi.
Bao nhiêu năm không gặp, anh ấy làm sao có thể để Lý Phong bị thương trong nhà hàng của mình được.
Dựa vào việc mình đã bị Trình Bác đánh bại, anh ấy càng cứng rắn hơn.
“Đừng nói nhảm nữa, nếu như anh muốn động vào người đứng phía sau tôi đây, thì nhất định phải bước qua xác tôi”.
“Hừ, đúng là đồ không biết tự lượng sức mình! Nếu đã muốn chết như vậy thì tao sẽ cho mày toại nguyện".
Trong lúc nói chuyện, Trình Bác đã ra tay.
Tay phải của Trình Bác di chuyển từ bên này sang bên kia như một con rắn, tốc độ vô cùng nhanh!
Trong chớp mắt, năm ngón tay mô phỏng tư thế rắn cắn, cắn vào cổ của Vưu Khoát Hải!
Vưu Khoát Hải đã bị thương trước đó, mặc dù luồng khí tắc nghẽn ở ngực đã được Lý Phong cứu giúp.
Nhưng thể lực chưa phục hồi hoàn toàn, cộng thêm việc anh ấy hoàn toàn không phải là đối thủ của Trình Bác.
Sau ba chiêu anh ấy đã rơi vào thế yếu.
Bàn tay của Trình Bác chuẩn bị đập vào lồng ngực rắn chắc của Vưu Khoát Hải.
Lúc này, Lý Phong di chuyển, anh không hề chủ động tấn công mà vươn tay nắm lấy cánh tay trái của Vưu Khoát Hải.
Kéo Vưu Khoát Hải lùi lại về phía sau hai bước.
Vì vậy mà Vưu Khoát Hải tránh được bàn tay của Trình Bác.
Vưu Khoát Hải đột nhiên quay đầu, sững sờ nhìn Lý Phong.
Mà Lý Phong lúc này lại dùng một loại âm thanh mà chỉ Vưu Khoát Hải mới có thể nghe được, anh bình thản nói.
“Anh Hải, bước chân trái về phía trước, cúi đầu xuống”.
Vưu Khoát Hải nghe thấy âm thanh truyền đến trong gió.
Trình Bác lại ra tay lần nữa.
Mặc dù Vưu Khoát Hải không biết Lý Phong muốn làm gì, nhưng anh ấy vẫn lựa chọn tin tưởng Lý Phong.
Làm theo lời Lý Phong nói.
Chân trái bước nhanh lên trước, sau đó cúi đầu xuống!
Lý Phong bảo Vưu Khoát Hải cúi đầu không phải là để tránh bàn tay của Trình Bác.
Mà bởi vì Vưu Khoát Hải cao hơn Trình Bác.
Dù cho anh ấy có cúi đầu như thế nào cũng không thể tránh được bàn tay của Trình Bác.
Nhưng khi Vưu Khoát Hải cúi đầu, cằm của anh ấy vừa đúng vị trí chạm vào đầu ngón tay của Trình Bác.
“Rắc!”
Kèm theo âm thanh sắc nét.
Ngón giữa và ngón trỏ của Trình Bác chạm vào cằm của Vưu Khoát Hải đột nhiên rụt lại!
“Á!”
Trình Bác đau đớn, vội vàng lùi lại.
Cơn đau kịch liệt khiến mồ hôi lạnh trên trán Trình Bác không ngừng túa ra!
Sắc mặt hắn ta kinh hoàng, nhìn chằm chằm vào Vưu Khoát Hải.
“Chiêu, chiêu này của mày là gì?”
Vưu Khoát Hải hoàn toàn mơ hồ.
Anh ấy cũng không biết đây là chiêu thức gì.
Anh ấy chỉ là làm đúng theo những gì Lý Phong nói.
Sau đó, giọng nói của Lý Phong lại phát ra bên tai Vưu Khoát Hải.
“Anh Hải, anh đang luyện Phục Hổ Quyền của Thiếu Lâm”.
“Mặc dù quyền pháp này có lực rất lớn, nhưng nó vẫn còn có rất nhiều khuyết điểm”.
“Phục Hổ Quyền là quyền pháp cơ bản của Thiếu Lâm, không phù hợp với anh”.
“Bây giờ anh làm theo những gì em nói, bước bảy bước, dùng lực cùi chỏ, đấm vào vai Trình Bác”.
Vừa nãy Vưu Khoát Hải tùy ý làm theo những gì Lý Phong nói đã khiến cho Trình Bác bị thương.
Vì vậy bây giờ, Vưu Khoát Hải thực hiện một cách rất nghiêm túc.
Lý Phong giải thích rất cẩn thận, từng câu từng chữ truyền đến tai của Vưu Khoát Hải.
Sau đó, một chuyện lạ đã xảy ra.
Vưu Khoát Hải - người đã bị Trình Bác đánh thua rất nhiều trận liên tiếp bây giờ đột nhiên như biến thành một người khác.
Anh ấy liên tục tung ra những cú đấm mạnh mẽ, cú này lại mạnh hơn cú khác.
Một sự đảo ngược lớn đã diễn ra tại hiện trường.
Trình Bác bị đánh đến mức liên tục lùi lại phía sau, còn Vưu Khoát Hải cuối cùng cũng phản ứng lại được.
Thì ra, Lý Phong đang truyền thụ bên tai anh ấy một chiêu quyền pháp.
Hóa ra đó là phiên bản nâng cấp của Phục Hổ Quyền, một trong số bảy mươi hai tuyệt chiêu của Thiếu lâm.
Kim Cương Phục Hổ Quyền!
Hưng phấn!
Kích động!
Trình độ của Vưu Khoát Hải không cao lắm.
Bảy tuổi anh ấy đã học nghệ ở Thiếu lâm tự.
Sau này vì không có thiên phú trong lĩnh vực này.
Năm mười năm tuổi, anh đã cùng người nhà xuống núi, đến thủ đô để làm việc.
Là một người đàn ông, nhất định cũng hi vọng bản thân có sức lực mạnh mẽ để có thể bảo vệ người thân của mình.
Vưu Khoát Hải biết rằng Trình Bác lợi hại hơn mình rất nhiều nhưng vẫn chiến đấu với hắn ta hết mình, điều đó cho thấy anh ấy là người không chấp nhận thất bại.
Vì những người thân bên cạnh, Vưu Khoát Hải không màng sống chết!
Nắm đấm của anh ấy càng lúc càng mạnh!
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Nắm đấm cuối cùng, Vưu Khoát Hải đấm mạnh vào ngực của Trình Bác!
Ngay lập tức, Trình Bác phun ra một ngụm máu.
Cả người bay về phía sau!
Khi Trình Bác có thể đứng vững, hắn ta đã cách Vưu Khoát Hải hơn mười mấy mét.
Trình Bác nhìn chằm chằm vào Vưu Khoát Hải bằng ánh mắt khó tin.
“Làm sao có thể”.
“Thực lực của mày làm sao có thể tiến bộ nhanh như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn?”
“Lẽ nào, từ trước đến nay mày vẫn luôn che giấu năng lực thật sự của mình sao?”
Chỉ có Vưu Khoát Hải mới có thể nghe được những lời Lý Phong nói.
Giọng của Lý Phong lại truyền đến tai của anh ấy.
“Anh Hải, đừng nhiều lời với hắn ta làm gì”.
“Đấm hắn!”