Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 543: Bứt rứt trong người




Nhờ có nhân viên phục vụ dẫn đường, đám người Trình Hóa Thịnh chia thành hai nhóm đi thang máy lên tầng mười bảy.
Đó là tầng mà gia đình Hứa Mộc Tình đang ở.
“Tinh!”
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
Thang máy dừng ở tầng mười bốn.
Trình Bác liếc nhìn bên ngoài thang máy, phát hiện bên ngoài không có ai, khẽ nhíu mày.
“Tinh!”
Cùng lúc này, cửa thang máy của đám thuộc hạ của Trình Bác cũng mở ra.
Bọ họ cũng dừng ở tầng mười bốn.
“Chuyện gì thế này, sao cửa thang máy lại không đóng được thế này?”
Trình Hóa Thịnh có chút nóng lòng.
Hiện giờ ông ta đang rất gấp gáp.
Ông ta nóng lòng muốn nhìn thấy người đẹp mà hai đệ tử của mình đều hết lời khen ngợi.
“Sư phụ, thang máy này có lẽ là hỏng rồi”.
“Dù sao cũng chỉ có ba tầng, hay là chúng ta đi bộ lên đi”.
Nếu là bình thường, với thân phận của Trình Hóa Thịnh, đương nhiên sẽ không thể đi thang bộ được.
Nhưng bây giờ sự gấp gáp trong lòng ông ta không ngừng thôi thúc Trình Hóa Thịnh mau chóng gặp người đẹp đó.
Ông ta đã bứt rứt trong người lắm rồi!
Vì vậy, ông ta ngay lập tức ra khỏi thang máy và đi vào cầu thang bộ dọc theo lối đi an toàn bên cạnh.
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Một đám người đi lên cầu thang, tạo ra những tiếng động vang vọng khắp không gian.
Bây giờ đã là nửa đêm.
Ngay cả ở thủ đô rực rỡ ánh đèn, không gian xung quanh cũng tương đối yên tĩnh.
Tiếng bước chân của bọn họ lan tỏa khắp không gian.
Đi được một lúc, nhân viên phục vụ của khách sạn đang đi dẫn đầu đột nhiên dừng lại!
Trình Hóa Thịnh và Trình Bác cũng đồng thời nhìn lên, phát hiện một người đang ngồi ở đầu cầu thang trên tầng mười sáu.
Không biết anh lấy đâu ra cái ghế đẩu, ngồi một mình ở đó.
Ánh trăng chiếu rọi từ cửa sổ le lói lên người anh.
Cũng phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của anh.
“Là mày?”
Khi Trình Bác nhìn thấy Lý Phong, hắn ta lập tức hét lên.
Hắn ta không thể ngờ rằng Lý Phong lại ngồi một mình ở đây.
Hơn nữa, từ tư thế hiện tại của anh có thể thấy được, ngay từ đầu anh đã tính toán được rằng đám người bọn họ hôm nay sẽ tới.
Trình Bác vội vàng nói với Trình Hóa Thịnh ở bên cạnh: “Sư phụ, thằng nhãi này có chút lợi hại”.
“Trước đây cái tên Vưu Khoát Hải đấy chỉ biết võ mèo cào thôi”.
“Nhưng sau khi hắn ta đến, cũng không biết đã nói gì với Vưu Khoát Hải”.
“Chỉ hai hai ba chiêu, Vưu Khoát Hải như biến thành người khác vậy”.
“Hơn nữa, thực lực của thằng nhãi này cũng rất mạnh, con không phải là đối thủ của hắn ta”.
Khi Trình Bác đang nói, hắn ta cố tình đưa bàn tay bị thương phải băng bó ra cho Trình Hóa Thịnh xem.
“Hừ!”
Trình Hóa Thịnh cười lạnh một tiếng.
“Sư phụ cảm thấy trong số bao nhiêu đệ tử, con cũng được coi là có tố chất tốt nhất”.
“Nhưng đáng tiếc, con không phải là người nhiệt huyết nhất”.
“Đi theo sư phụ lâu như vậy, một chút tinh thần cũng không học được”.
“Bị loại cặn bã như thế này đánh bại cũng không có gì lạ”.
Trong lúc nói chuyện,Trình Hóa Thịnh nhẹ nhàng vươn tay ra.
Trình Bác và những người phía sau ông ta vội vàng tách ra.
Trình Hóa Thịnh bước lên cầu thang, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người Lý Phong.
“Thằng nhãi, từ trước đến nay tao không giết mấy thằng vô danh tiểu tốt”.
“Mày là người đăng ký đầu tiên”.
Từ lúc đầu, Lý Phong vẫn luôn cúi thấp đầu, như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Anh không nói gì, như thể hoàn toàn không nghe thấy những lời nói kiêu căng ngạo mạn của Trình Hóa Thịnh.
Trình Hóa Thịnh đợi một lúc, thấy Lý Phong không phản ứng gì, không khỏi phẫn nộ.
“Thằng nhãi đến từ vùng đất nhỏ bé, thực lực yếu ớt mà dám ở trước mặt tao giả thần giả quỷ à”.
“Nếu như mày đã muốn chết, vậy thì tao sẽ cho mày toại nguyện”.
Trong lúc nói chuyện, Trình Hóa Thịnh bật người lên, duỗi tay phải về phía Lý Phong
“Khuê Xà Chưởng!”
Ngay lập tức, tiếng gầm của Trình Hóa Thịnh vang vọng khắp hành lang.
Chiêu này là tuyệt chiêu làm nên tên tuổi của Trình Hóa Thịnh.
Cho đến nay, chưa có ai mà sau khi trúng phải chiêu này có thể đứng dậy được.
Cách đây hai ngày, Trình Hóa Thịnh đã dùng chiêu này để đánh bại võ sĩ ngầm đến từ Thái Lan.
Và bây giờ, ông ta sẽ sử dụng chiêu này để nhẹ nhàng đối phó với tên nhóc vô danh tiểu tốt trước mặt này.
Lý do khiến Trình Hóa Thịnh sử dụng tuyệt chiêu của mình là bởi vì ông ta đã gấp gáp lắm rồi.
Ông ta nóng lòng muốn đi lên tầng mười bảy, hôn lên đôi môi mềm mại, ôm lấy cơ thể đầy đặn của người phụ nữ xinh đẹp ấy!
“Đi chết đi!”
“Bụp!”
Một tiếng động lớn!
Đột nhiên, Trình Hóa Thịnh lao tới như một viên đạn.
Trong tầm nhìn của mọi người, Trình Hóa Thịnh biến thành một cái bóng.
Bất ngờ bay ngược lại!
“Bụp!”
Cả một bức tượng sụp đổ trong tích tắc.
Cả người Trình Hóa Thịnh rơi vào cái lỗ trên tường.
Ngay lập tức rơi xuống đống gạch vỡ đổ nát.
Lúc này, cuối cùng Lý Phong cũng từ từ ngẩng đầu lên.
Anh nhìn đám người đó, bình thản phun ra hai chữ: “Ồn ào”.
Lý Phong di chuyển.
Anh từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu nhỏ và bước từng bước xuống phía Trình Bác và những người khác
Trình Bác hoảng loạn.
Từ trước đến nay hắn ta chưa từng nghĩ đến việc sư phụ của mình lại bị một thằng nhãi đến từ nông thôn đánh bại chỉ trong một chiêu duy nhất!
Không thể nào?
Đây rõ ràng là đang nằm mơ mà thôi.
“Bịch!”
Đột nhiên, Trình Hóa Thịnh đứng lên từ đống đổ vỡ.
Phẫn nộ.
Căm hận.
Trình Hóa Thịnh nhìn chằm chằm vào Lý Phong bằng ánh mắt vô cùng căm hận.
Lúc này, có một luồng khí vô cùng mãnh liệt tỏa ra từ người của ông ta.
“Aaa!”
“Thằng nhãi, mày muốn chết đúng không!”
Trình Hóa Thịnh giận dữ gầm lên một tiếng.
Tuy nhiên, âm thanh mà ông ta vừa phát ra chưa được bao lâu lập tức dừng lại.
Bởi vì Lý Phong đã biến mất trước mặt mọi người.
Trong nháy mắt, Lý Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt Trình Hóa Thịnh.
Anh mang theo một cơn gió lạnh khiến sống lưng người ta lạnh toát!
Lúc này, tay của Lý Phong bóp chặt cổ họng của Trình Hóa Thịnh.
Khiến cho Trình Hóa Thịnh không thể nào phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Trình Hóa Thịnh lúc này giống như một người yếu ớt không có chút sức lực.
Ông ta không ngừng dùng tay đập vào ngực và cánh tay của Lý Phong.
Nhưng ông ta như người sắp chết đuối.
Dù cho có vùng vẫy thế nào cũng không thể nào thoát ra được.
Lý Phong dường như có một thân hình thép.
Cứng rắn và mạnh mẽ, sức mạnh vô địch!
Lý Phong nhấc Trình Hóa Thịnh lên khỏi mặt đất.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lý Phong: “Bây giờ mấy giờ rồi, còn ở đây la hét ầm ĩ, có ý thức không thế?”
“Ông không ngủ thì cũng phải cho người khác ngủ chứ”.
“Ông không biết nếu như chất lượng giấc ngủ của một người không được tốt, tính khí của họ sẽ đặc biệt gắt gỏng sao?”
“Nửa đêm nửa hôm không ngủ còn chạy đến đây gây chuyện”.
“Ông cảm thấy tôi nên làm gì mấy người đây?”
Trong khi nói chuyện, Lý Phong bóp chặt cổ họng của Trình Hóa Thịnh, nhấc Trình Hóa Thịnh ra khỏi cửa sổ.
Bây giờ, hai chân của Trình Hóa Thịnh đang lơ lửng trên không trung.
Bây giờ ông ta đang treo lơ lửng trên không trung, ở độ cao mười mấy tầng so với mặt đất.
Trình Hóa Thịnh không ngừng vùng vẫy.
Sự vùng vẫy của ông ta trong mắt những người xung quanh trông vô cùng yếu ớt và bất lực.
Đây là một trong số bốn vị cao thủ của hội Giao Long sao?
Đây là Trình Hóa Thịnh thường ngày vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung sao?
Phải biết rằng ông ta đã là một cao thủ cập bậc đại tông sư rồi đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.