Bình thường, ngay cả khi đối mặt với sự tấn công của hàng trăm người, ông ta vẫn có thể cười và giải quyết bọn chúng một cách dễ dàng.
Nhưng tại sao ở trước mặt Lý Phong lại thảm hại như một con chó giãy chết?
Lúc này, ánh mắt của Trình Hóa Thịnh như muốn cầu xin.
Ông ta dùng giọng nói run rẩy nói với Lý Phong: “Tha cho tôi, tha cho tôi”.
Lý Phong đang định nói, nhưng Trình Bác đang trốn trong đám người đột nhiên lên tiếng.
“Lý Phong, cái thằng chó má từ nơi khác đến nhà mày, mày có biết mày đang đánh ai không?”
“Ông ấy là sư phụ của tao, là một trong số bốn đại cao thủ của hội Giao Long!”
“Nếu như mày dám giết sư phụ của tao, hội Giao Long sẽ tha cho mày sao?”
“Đến lúc đó, hội Giao Long nhất định sẽ chém mày và người nhà của mày ra thành từng mảnh!”
“Bọn tao sẽ ở trước mặt bọn mày, chơi vợ mày với mẹ vợ mày cho thật đã!”
“Ừ, mày nói đúng”.
Lý Phong khẽ gật đầu.
Sau đó, anh kéo Trình Hóa Thịnh đang sợ hãi đến mức lồi cả hai mắt ra bên ngoài từ ngoài cửa sổ vào.
Tiện tay ném vào chỗ đám người đó.
“Ném đồ từ trên xuống là chuyện vô đạo đức”.
“Đồng thời, cũng sẽ ảnh việc đến việc kinh doanh khách sạn của người ta”.
“Tuy nhiên, câu vừa nãy mày nói rất đúng”.
“Hội Giao Long của chúng mày có rất nhiều người, cho dù một trong số bốn đại cao thủ chết thì vẫn còn ba người nữa”.
“Nếu như từng người ngày nào cũng dắt theo một đám người tới gây rối, vậy thì bọn tao cũng không dễ sống nữa rồi”.
Nhờ có các đệ tử dìu đứng dậy, Trình Hóa Thịnh rất nhanh đã thay đổi một biểu cảm cực kỳ nham hiểm!
Ông ta vừa nãy còn đang muốn cầu xin Lý Phong, bây giờ đột nhiên rút hai con rao găm từ sau lưng ra.
Hai con dao găm này, dưới ánh sáng của ngọn đèn trên cao, xuất hiện những cạnh sắc màu xanh lục!
Rõ ràng là hai con dao găm này có độc!
Trình Hóa Thịnh nhìn chằm chằm vào Lý Phong bằng ánh mắt độc như rắn, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thằng chó! Vừa rồi là do tao sơ suất”.
“Bây giờ tao sẽ cho mày nếm thử sự lợi hại thật sự của tao!”
Trong khi nói, Trình Hóa Thịnh lao về phía Lý Phong bằng tốc độ còn nhanh hơn trước.
Hai con gao găm giống như nanh của một con rắn độc, lao mạnh về cơ thể của Lý Phong từ hai phía trái phải.
“Bụp!”
Nhưng vẫn như vừa nãy, khi giữa Lý Phong và Trình Hóa Thịnh vẫn còn một khoảng cách ngắn.
Một cú đá bất ngờ đạp mạnh vào ngực của Trình Hóa Thịnh.
“Rắc!”
Ngay lập tức, bốn cái xương sườn trên ngực của Trình Hóa Thịnh bị Lý Phong đánh gãy!
“Phụt!”
Máu bắn ra tung tóe!
Trình Hóa Thịnh bay ngược lại về phía đám người đó!
Lúc này, Lý Phong bước từng bước xuống cầu thang.
Vừa đi anh vừa nói bằng một chất giọng rất bình thản, không chút cảm xúc.
“Để tránh việc chúng mày ngày nào cũng đến làm phiền tao”.
“Vậy thì tao sẽ diệt sạch cả lũ chúng mày là được rồi”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong giống như hổ trên núi nhảy xuống!
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Ngay lập tức.
Tiếng la hét không ngừng vang lên khắp hành lang!
Kèm theo tiếng la hét là tiếng xương gãy ‘răng rắc’ vang lên.
Những người mà Trình Bác dắt tới hầu hết đều đã bị Lý Phong đánh gãy tay gãy chân chỉ trong một thời gian ngắn.
Lý Phong không hề nương tay, thẳng thừng đánh vỡ nát xương tay xương chân của bọn chúng!
Không cho bọn chúng cơ hội hồi phục!
Dù cho là được thần y ra tay cứu chữa, việc đó chỉ có thể đảm bảo rằng bọn chúng vẫn có thể đứng được đi được, ngồi được, dùng tay ăn cơm được.
Còn muốn làm hại người khác, không thể nào!
Tuy nhiên, trên đời này chỉ có duy nhất một vị thần y!
Chính là Lý Phong!
Khi tiếng la hét trong hành lang dần yếu đi, Dương Thiện Tề dẫn theo người từ cầu thang tầng mười bốn đi lên.
Dương Thiện Tề nói với Lý Phong.
“Đại ca! Đám người bên đó đều đã giải quyết xong xuôi rồi, làm theo những lời anh nói, đánh gãy tay gãy chân rồi ném hết vào xe rác”.
Lý Phong khẽ gật đầu.
Anh nhẹ giọng nói: “Đống rác này cũng xử lý như vậy”.
“Vâng!”
Lý Phong xoay người đi lên lầu.
Trình Bác đang cuộn tròn trong góc, nhìn chằm chằm vào Lý Phong bằng ánh mắt căm hận vô cùng.
Hắn ta rít giọng nói.
“Mày dám động vào người của hội Giao Long, mày chết chắc rồi, hội trưởng của bọn tao nhất định sẽ không tha cho mày”.
“Đến lúc đó, mày và người phụ nữ của mày….”
Trình Bác chưa kịp nói xong, Lý Phong đột nhiên lấy một hạt dưa từ trong túi ra, nhẹ nhàng búng một cái.
“Xoẹt!”
“Ặc!”
Hạt dưa đó cắm thẳng vào cổ họng của Trình Bác như một viên đạn, xuyên qua sau đầu của hắn ta!
Trình Hóa Thịnh đang nằm ngắc ngoải trên mặt đất, nhìn thấy Lý Phong sử dụng chiêu này, con ngươi đột nhiên giãn ra!
Con ngươi gần như bật ra khỏi hốc mắt.
Kinh hoàng!
Nỗi sợ hãi cuối cùng cũng được giải tỏa.
Ông ta cuối cùng cũng hiểu được vì sao Lý Phong lại lợi hại như vậy!
Những cái khác không cần nói, chỉ cần một chiêu vừa nãy của Lý Phong, cũng tuyệt đối không phải loại kém cỏi như Trình Hóa Thịnh có thể đối phó được!
Hối hận!
Phẫn nộ!
Trình Hóa Thịnh hối hận vì đã nghe theo lời xúi giục của đệ tử mà tự mình tìm tới đây để nộp mạng!
Ông ta phẫn nộ vì mình có mắt mà như mù!
Lại không nhìn ra thực lực thật sự của Lý Phong.
Thủ thuật nhỏ mà vừa nãy Lý Phong sử sụng được gọi là là Đạn chỉ thần công.
Bình thường những người phải có thực lực rất mạnh, luyện tập bảy tám năm mới có thể đập một viên bi vào tường.
Nhưng đây là giết người bằng hạt dưa.
Đó không còn là Đạn chỉ thần công thông thường nữa!
Đó là, đó là….
“Phụt!”
Trình Hóa Thịnh đột nhiên cảm thấy có một luồng khí cuồn cuộn trong ngực.
Vừa nãy ông ta bị Lý Phong đánh hai lần, sau cú đánh ban đầu vẫn chưa kịp hồi phục lại.
Còn bây giờ, ông ta kinh hoàng phát hiện ra rằng tất cả các tĩnh mạch trong cơ thể ông ta đã bị vỡ hết!
Sức mạnh và vừa nãy Lý Phong đánh vào cơ thể ông ta không ngờ lúc này lại bộc phát!
Trình Hóa Thịnh run rẩy đưa tay ra.
Ông ta muốn quỳ xuống, dập đầu.
Nhưng ông ta không thể cử động được.
Ông ta muốn cầu xin.
Nhưng ông ta không thể mở miệng được.
Cánh tay đang giơ lên của ông ta rơi xuống đất.
Trước lúc chết ông ta nghe thấy một thành viên trong đội của Dương Thiện Tề nói bằng một giọng khinh bỉ.
“Vốn dĩ cứ tưởng người ở thủ đô có chút đầu óc, không ngờ đều ngu xuẩn như vậy”.
“Dám đối đầu với đại ca thì làm sao có kết cục tốt đẹp được?”
“Đại tông sư? Hừ!”
“Cho dù ‘Vương’ đến thì cũng chết hết!”
Ánh mắt Trình Hóa Thịnh lóe lên.
Ngất đi!
Lý Phong nhón chân.
Đi từng bước.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.
Khi cửa phòng được mở ra, một cơn gió thoảng qua.
Cứ nghĩ rằng Hứa Mộc Tình vẫn đang cuộn tròn nằm ngủ như một chú mèo con.
Nhưng điều mà anh không ngờ là Hứa Mộc Tình đã tỉnh dậy.
Cô mặc một bộ đồ ngủ mỏng.
Đứng lặng lẽ bên cửa sổ.
Ánh trăng sáng rọi chiếu vào người cô.
Toát lên vẻ xinh đẹp hoàn mỹ.
Gió về đêm có hơi lạnh.
Gió thổi bay rèm cửa và len lỏi vào phần đuôi tóc bồng bềnh của cô.
Hứa Mộc Tình đang đứng quay lưng lại với Lý Phong, dưới ánh trắng dáng người mảnh mai, làm say mê lòng người.
Đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn và mềm mại lấp ló sau chiếc váy xếp ly.
Thấp thoáng.
Lý Phong khẽ ho một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Hai tay của anh luồn qua vòng eo thon thả của Hứa Mộc Tình, ôm cả cơ thể mềm mại của cô vào lòng.
Nhỏ giọng hỏi: “Em tỉnh dậy lúc nào thế?”
“Không ngủ được à?”