“Chuyện gì thế này?”
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Hà Bá Thiên đứng bên ngoài nổi cơn tam bành, nhưng ông ta không dám xông vào.
Hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen này rõ ràng là địa bàn của ông ta, nhưng lúc này, cơ bản là ông ta không dám nhấc chân bước vào.
Cửa của hội quán đã mở rộng.
Nhìn thật giống cái miệng há rộng, đủ để nuốt trọn những người xông vào đó!
Quan trọng là cả ba cao thủ của hội Giao Long đều vào trong rồi, thế nhưng cũng biến mất không dấu vết.
Rốt cuộc có nhân vật thần bí nào đang ẩn nấp bên trong?
Hay là quái vật?
Khi đám đàn em của hội Giao Long đang bị tòa nhà trước mắt dọa cho sợ chết khiếp, không dám nhấc chân xông lên.
Bỗng nhiên có một người đàn ông giao đồ ăn đi xe đạp điện đến.
Anh ta dừng xe trước cửa tòa nhà trước sự quan sát của đám đông.
Sau đó, xách đồ ăn đi vào bên trong.
Vì phòng khách không có đèn, người giao hàng hơi do dự, anh ta đứng trước cửa gọi to một tiếng.
“Là ai đã đặt đồ ăn?”
“Tôi, của tôi”.
Lúc này, trong bóng tối vọng lại tiếng một người đàn ông.
Giọng người đàn ông này nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn.
“Ái chà! Mới sáng sớm đã phải ở đây làm một đống việc, tôi đói chết đi được!”
Lúc này, liền nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên cười hi hi từ trong bóng tối đi ra.
Cậu ta nhận đồ ăn từ tay người giao hàng.
Đợi người giao hàng rời đi, Hứa Hạo Nhiên đứng dựa cạnh cánh cửa.
Vừa ăn mỳ, vừa nhìn Hà Bá Thiên cười.
“Mấy anh em, có ai chưa ăn sáng không?”
“Tôi có ý kiến, mấy người nên gọi mỳ của nhà hàng Hải Giác”.
“Mỳ này, không chỉ dai, mà nước mỳ cũng đậm đà, hơn nữa còn đầy đủ, ăn no căng bụng.”
Vừa nói Hứa Hạo Nhiên vừa cầm đôi đũa húp mì “sùm sụp”.
Hà Bá Thiên nắm chặt tay!
Ông ta tức đến run người!
Vô cùng nhục nhã!
Đây là sự sỉ nhục lớn!
Hà Bá Thiên gầm lên giận dữ, lập tức dẫn đám lâu la còn lại xông đến chỗ Hứa Hạo Nhiên đang đứng.
“Trời ơi!”
“Ông đây còn chưa ăn hết bát mỳ, chúng mày đã động chân động tay rồi!”
Nói xong, Hứa hạo Nhiên bưng bát mì quay đầu chạy.
“Anh em, xong lên cho tôi!”
“Ai bắt được thằng nhãi con này, tôi thưởng một triệu!”
Phần thường dành cho người có lòng dũng cảm!
Đám xã hội đen lưu manh kia, có ai là không vì tiền cơ chứ?
Mới nghe đến một triệu tiền thưởng, họ lập tức hừng hực khí thế xông lên, từng người chấn chỉnh lại tinh thần, liều mạng phi vào trong bóng tối!
Lúc này Hà Bá Thiên đứng trước cửa, ông ta không dám xông vào.
Bởi vì, đám đàn em vừa xông vào, lại một lần nữa bặt vô âm tín.
Im phăng phắc!
Lúc này đứng ở cửa, cũng đã cảm thấy tòa này vô cùng ma mị và đáng sợ.
Lúc này, Hà Bá Thiên đứng ở cửa lớn.
Lúc nãy Hứa Hạo Nhiên còn đang đứng ăn mỳ ở đây.
Thế nhưng mới chớp mắt thôi, cậu ta đã biến mất.
Đám chân tay đuổi theo Hứa Hạo Nhiên cũng mất tích luôn.
Đợi khi Hà Bá Thiên quay đầu lại, ông ta phát hiện sau lưng mình không còn lấy một bóng người.
Biến mất hết rồi.
Tất cả không còn một ai!
Đường đường là hội trưởng hội Giao Long, vậy mà trong chớp mắt đơn độc một mình.
“Cộp!”
Hà Bá Thiên cảm thấy sợ hãi.
Bươn trải ở thủ đô mấy chục năm, vậy mà bây giờ lại cảm thấy chùn bước rồi!
Ông ta vội lùi lại mấy bước.
Vừa lùi mắt vừa nhìn chằm chằm về phía trước.
Dường như lo sợ sẽ có một khuôn mặt dữ tợn phi ra từ trong bóng tối kia.
Một con quái vật há miệng là có thể cắn nạt ông ta!
Cứ lùi mãi lùi mãi, lưng Hà Bá Thiên đột nhiên va vào thứ gì đó ở phía sau.
Cảm giác này xong như va vào một bức tường.
Hà Bá Thiên vội xoay người lại, ông ta phát hiện có một người đứng sau lưng mình.
Thân hình cao lớn.
Dung mạo tuấn tú.
Cương nghị!
“Cậu, cậu là ai?”
Là hội trưởng hộ Giao Long, bây giờ đến nói chuyện cũng trở nên dài dòng!
“Tôi chính là Lý Phong, người mà ông luôn tìm kiếm từ nãy đến giờ”
Khi nghe tới câu này, Hà Bá Thiên nhảy dựng lên chỉ tay vào Lý Phong.
“Mày chính là Lý Phong?”
“Mày là đồ súc...”
Hà Bá Thiên còn chưa kịp nói xong, Lý Phong bỗng đưa tay ra.
“Khục, rắc!”
Kèm theo là tiếng gãy xương răng rắc.
Ngón tay chỉ vào Lý Phong của Hà Bá Thiên.
Đã bị bẻ gãy.
“Á! Á!”
Hội trưởng hội Giao Long.
Đại ca của mấy trăm người.
Vậy mà lại ôm ngón tay ở giữa đường lớn.
Lại kêu lên thảm thiết.
“Mày dám động đến tao!”
“Tao là Hà Bá Thiên, tao là hội trưởng hội Giao Long!”
“Mày chết chắc rồi!”
“Tôi nói cho đại ca nghe, sau lưng ông làm gì còn cái gọi là hội Giao Long?”
“Bây giờ gọi ông là hội cá chạch cũng hợp đấy chứ!”
Lúc này, liền nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên lại đang đứng trước cửa.
Cậu ta lại vừa ăn mỳ vừa phát ra tiếng “sùm sụp”, “sùm sụp”.
Chẹp miệng nói.
“Hội cá chạch mấy người, trên dưới có mấy trăm người, tất cả đều đang nằm sấp ở trong kia.”
“Ba đại cao thủ nhà ông, cũng đều bị anh rể tôi đánh cho tàn phế rồi”.
“Bang hội của ông đã không còn ai nữa rồi chứ?”
“Mới sáng sớm mấy người đã kéo bao nhiêu người đến đây, ở nhà trông nhà chắc chẳng còn mấy người”.
Nói đến đây, mặt Hứa Hạo Nhiên hiện lên nụ cười có phần đểu cáng.
“Vậy thì bình thường những người mà ông từng đắc tội”.
“Lúc này, họ nhất định đã đến tận nhà “hỏi thăm” rồi đấy”.
Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong.
Cả người Hà Bá Thiên nhảy dựng lên giống như bị kim châm.
Con ngươi lộ rõ vẻ lo sợ kinh hãi!
Khu phí Nam thủ đô, ngoài Hổ Báo Kỵ ra thì kẻ thù lớn nhất của hội Giao Long chính là bang Hắc Long.
Nếu để cho người của bang Hắc Long biết tình hình, ông ta sẽ huy động toàn bộ lực lưỡng, vậy thì...
Hà Bá Thiên còn chưa kịp nghĩ tiếp.
Điện thoại trong túi ông ta reo lên.
Hà Bá Thiên run rẩy rút điện thoại ra.
Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng một người đàn ông kêu thảm thiết.
“Hội trưởng! Hội trưởng! Không xong rồi, không xong rồi!”
“Hắc Hổ-đàn em của Hắc Long!”
“Đem mấy chục người đánh đến tận nơi rồi, số người còn lại của chính ta rất ít, căn bản là không cầm cự được!”
“Hội trường mau quay về đi!”
Hà Bá Thiên ngồi phệt xuống đất.
Cảm giác đau đớn khi ngã mạnh xuống đất nói cho ông ta biết.
Đây không phải là mơ!
Tay Hà Bá Thiên run rẩy, chân cũng đang run rẩy.
Mọi cơ quan trên người đều run lên.
Xong rồi!
Xong thật rồi!
Lúc này, có một chiếc xe tải bỗng nhiên đi đến.
Có mười mấy người thanh niên vạm vỡ từ trên xe xuống.
Bọn họ giống như vừa được thuê từ khu công trường về, khắp người toàn là vữa xi măng.
Bọn họ không nói nhiều, đi thẳng vào bên trong tòa nhà.
Sau đó, lôi ra từ trong bóng tối từng tên lưu manh tép riu của hội Giao Long, chúng đã bị đánh gãy chân gãy tay, mềm như thịt không xương.
Bọn họ vứt lên trên thùng sau xe tải.
Giống như lúc sáng sớm, những túi rác được lôi ra từ thùng rác.
Đối với họ mà nói, đám người kia chỉ giống như một đống phế liệu!
Lúc này Hứa Hạo Nhiên cũng đã ăn hết bát mì.
Cậu ta cười hi hi bước tới, ngồi bên cạnh Hà Bá Thiên.
“Ông anh này, người Ninh Châu chúng tôi có sản xuất một loại đặc sản”.
“Bây giờ chúng tôi lập tức sẽ gửi những đặc sản này đến nhà ông”.
“Có thể phiền ông cho tôi địa chỉ không?”