Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 555: Có bản lĩnh thì tông chết ông mày đi




Trong lúc nói chuyện, Trương Gia Lương đã leo lên mui xe địa hình.
Ông ta đứng trước mặt Hứa Hạo Nhiên và Lý Phong.
Hai tay chống nạnh, trên tay cầm thanh sắt chỉ vào người Hứa Hạo Nhiên.
“Lái đi, có giỏi thì lái đi!”
“Hôm nay ông mày cứ đứng ở đây, mày có bản lĩnh thì tông chết ông mày đi”.
“Nếu không thì đổi thành ông đây xiên chết mẹ mày đấy!”
Khuôn mặt Trương Gia Lương càng lúc càng dữ tợn.
Hai mắt ông ta trợn trừng trừng.
Hai chữ to đùng được viết trên khuôn mặt của ông ta.
Ngạo mạn!
Sắc mặt Lý Phong bình thản, nhìn Hứa Hạo Nhiên, hỏi: “Tiếp theo em định làm gì?”
Hai tay cầm vô lăng của Hứa Hạo Nhiên run rẩy.
Tuy nhiên, run rẩy không phải là vì sợ hãi mà là vì tức giận.
Lý Phong nhìn thấy trong ánh mắt Hứa Hạo Nhiên bùng lên lửa giận.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên hạ quyết tâm.
Nhấn mạnh chân ga bằng chân phải.
“Bụp!”
Chiếc xe địa hình bất ngờ lao về phía trước vài mét.
Lúc này, Trương Gia Lương đang nằm bò ra trên mui xe.
Khi Hứa Hạo Nhiên phanh gấp, Trương Gia Lương lăn từ trên cao xuống đất.
Trương Gia Lương vội vàng bò dậy.
Ông ta túm lấy thanh sắt từ tên đàn em bên cạnh, đập mạnh vào phía trước chiếc xe địa hình.
“Tới đây, tới đây, mẹ nhà mày có bản lĩnh thì tới đây, đâm chết ông mày đi!”
Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên, bình thản nói ba từ: “Đạp chân ga”.
Hứa Hạo Nhiên ngây ra một lúc.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta liền làm theo lời Lý Phong nói.
Ngay lập tức, chiếc xe địa hình lại lao tới.
Trương Gia Lương sợ hãi ném thanh sắt đi.
Cả người ông ta nằm bò trên mui xe địa hình.
Chiếc xe càng lúc càng lao nhanh.
Những người chắn phía trước lập tức tản ra.
Chỉ có duy nhất Trương Gia Lương vẫn nằm bò trên mui xe, bị chiếc xe này đưa đi càng lúc càng xa.
“Á!!!”
Trong không khí vang vọng tiếng hét của Trương Gia Lương.
“Phanh lại!”
Lý Phong vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên lập tức phanh lại.
“Kít!”
Hệ thống phanh của chiếc xe địa hình này rất tốt.
Chiếc xe đang lao nhanh dừng lại ngay lập tức.
Trương Gia Lương kêu lên một tiếng thảm thiết.
Sau đó ông ta lăn liên tục hơn chục mét dưới mặt đất.
Trước khi Trương Gia Lương kịp bò dậy, Lý Phong lại nói.
“Đạp chân ga”.
Hứa Hạo Nhiên tuyệt đối tin tưởng Lý Phong.
Lý Phong bảo cậu ta làm gì, cậu ta tuyệt đối sẽ không có chút nghi ngờ hay do dự nào cả.
“Brừm!”
“Brừm!”
Tiếng động cơ xe như tiếng hổ gầm.
Con quái vật thép khổng lồ này tiếp tục lao về phía Trương Gia Lương.
Trong mắt Trương Gia Lương, xe địa hình càng lúc càng to.
Trương Gia Lương sợ hãi!
Hoảng loạn!
Ông ta căn bản không có thời gian để tránh!
“Á á á!!
Anh ta đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết.
Đưa hai tay ra che mắt.
“Phanh xe”.
Ngay khi Lý Phong vừa dứt lời, chiếc xe địa hình này lại lập tức dừng lại.
Hệ thống phanh mạnh mẽ đã khiến con quái vật khổng lồ bằng thép này dừng lại ngay trước mặt Trương Gia Lương.
Run rẩy!
Cơ thể của Trương Gia Lương không ngừng run rẩy.
Quá đáng sợ!
Khoảnh khắc vừa nãy, hơi thở của cái chết bao trùm một cách mạnh mẽ!
Nỗi sợ hãi trước cái chết đó khiến Trương Gia Lương vẫn chưa thể hồi phục tinh thần lại được.
Ngoại trừ cơ thể không ngừng run rẩy, đũng quần của ông ta đã ướt sũng.
Chất lỏng màu vàng đục chảy xuống đất.
Lúc này, Lý Phong quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên hỏi.
“Bây giờ em đã biết nên phanh như thế nào chưa?”
Hứa Hạo Nhiên gật đầu lia lịa.
Sau khi trải qua hai lần này, cậu ta đã xây dựng được sự tự tin nhất định.
Cậu ta cảm nhận được một cách rõ ràng rằng mình có thể điều khiển được chiếc xe địa hình khổng lồ này.
“Bây giờ đi thôi!”
Hứa Hạo Nhiên quay đầu xe lại.
Nhưng lần này, không ai trong số đám một trăm người đó dám xông lên, khoe khoang sức mạnh, chặn đầu xe của bọn họ lại.
Trơ mắt nhìn Hứa Hạo Nhiên lái xe đi.
Ngô Đức Khải vốn dĩ đã nắm chặt vật cứng ngắc của mình, chuẩn bị chơi đủ trò với Hứa Mộc Tình, bây giờ giương mắt nhìn chiếc xe đó rời đi, nghiến răng căm hận!
“Đồ chó má! Chúng mày nghĩ như vậy là xong rồi à?”
“Chúng mày đợi đấy cho tao”.
“Không có nguyên liệu nấu ăn, để tao chống mắt lên xem chúng mày mở nhà hàng kiểu gì?”
“Đến lúc đó, tao sẽ bắt chúng mày quỳ rạp rồi cầu xin trước mặt tao!”
“Để con đàn bà đó liếm từng bộ phận trên cơ thể tao như một con chó!”
Trên đường lớn, Hứa Hạo Nhiên chăm chú lái xe.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình bây giờ đã ngồi ở hàng ghế sau.
Khuôn mặt Hứa Mộc Tình hiện lên vẻ buồn bã, lông mày khẽ cau lại.
“Chồng à, bây giờ các công ty cung cấp nguyên liệu ở thủ đô đều không chịu hợp tác với chúng ta”.
“Không có nguyên liệu thì làm sao chúng ta mở cửa hàng được đây?”
Kết quả, Lý Phong nói một câu khiến Hứa Mộc Tình cạn lời: “Trực tiếp đến chợ rau mua rau không phải là được rồi sao”.
Hứa Hạo Nhiên đang lái xe đột nhiên mỉm cười.
Cậu ta cười khổ.
“Anh rể, bọn em đã nghĩ tới cách đó rồi”.
“Anh Khoát Hải ngày nào cũng lái xe tải đi vòng quanh các chợ rau ở thủ đô”.
“Tuy nhiên, đến cổng chợ anh ấy cũng không vào được”.
“Chỉ cần nhìn thấy anh Hải, bọn họ lập tức cử người ra chặn anh ấy lại”.
“Có một lần, anh Hải lẻn vào bên trong chợ”.
“Những người bán rau đó đã được được nhắc nhở trước rồi”.
“Không ai dám bán rau cho chúng ta cả”.
Lúc này, Lý Phong chỉ tay vào một góc bên phải ở phía trước nói: “Tới chỗ đó rồi rẽ vào”.
“Rẽ trái ở ngã tư thứ ba”.
“Đi thêm năm mươi mét nữa sẽ có một chợ rau”.
Theo những gì Lý Phong nói, Hứa Hạo Nhiên đã lái xe đến trước cổng một chợ rau.
Lần này, Lý Phong không đi vào trong.
Mà bọn họ đi vòng quanh chợ rau.
Các quầy hàng trong chợ rau đều phải trả tiền.
Nguồn hàng của người bán hàng do các công ty chuyển phát cung cấp.
Mọi nguồn hàng của bọn họ đều nằm trong tay công ty chuyển phát.
Vì vậy chỉ cần người nhà họ Tiền không buông tha.
Đám người Lý Phong căn bản không thể mua được bất kỳ nguyên liệu nào.
Ở không gian thoáng đãng bên cạnh chợ rau, có vài cụ già đang ngồi xổm ở bên đường để bán rau.
Rau trong giỏ của những cụ già này đều là do họ tự trồng.
Khu chợ rau này tuy không gần nông thôn.
Nhưng vì để mưu sinh.
Những ông cụ này ngày nào cũng vất vả đạp xe từ lúc hai, ba giờ sáng đến đây để bán rau.
Hứa Hạo Nhiên cau mày, nói với Lý Phong: “Anh rể, ở đây chỉ có một loại rau duy nhất”.
“Hơn nữa mua về nấu lên hương vị cũng sẽ không được ngon lắm”.
“Chúng ta không thể chỉ dựa vào rau xanh và cà rốt để kinh doanh được”.
Lý Phong đang định nói, lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng quát tháo của một người đàn ông.
“Ông già này, tôi nói với ông bao nhiêu lần rồi!?”
“Không được phép bán rau ở đây!”
Quay đầu theo hướng phát ra âm thanh.
Thấy hai người bảo vệ của chợ rau, tay cầm gậy, hùng hùng hổ hổ đứng trước mặt một ông cụ da ngăm đen.
Một tên bảo vệ trong số đó cầm lấy quả cà chua, ném mạnh xuống đất.
“Này thì bán này, bán này!”
“Đống đồ thối nát của ông, vừa bẩn vừa xấu, ai thèm mua!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.