Trong lúc nói chuyện, tên bảo vệ đó đá một phát vào giỏ rau của ông cụ.
“Không được, xin anh đừng làm vậy mà!”
Cút ra!
Ông cụ ôm chân tên bảo vệ, bị tên đó đạp cho một phát văng ra ngoài.
Vẻ mặt tên bảo vệ vênh váo nhìn ông cụ ở trước mắt.
“Hôm nay tôi phải cho ông một bài học nhớ đời, xem lần sau ông còn dám đến nữa hay không!”
Nói xong, hai tên bảo vệ nhấc giỏ rau lên.
Sau đó, trước mặt ông ấy, định đổ hết tất cả rau trong giỏ xuống đất.
“Không được!”
“Không được!”
Ông cụ khóc thút thít.
Khi rau trong giỏ sắp bị bọn chúng đổ ra ngoài.
Đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi đến.
Sau đó, một bóng dáng cao lớn đứng chắn trước mặt ông cụ.
Tay anh nhanh chóng đỡ lấy giỏ rau.
Người này không phải ai khác, chính là Lý Phong.
Hai tên bảo vệ dù có dùng sức thế nào cũng không thể hất ngược cái giỏ lại được.
Một tên bảo vệ tay cầm gậy, chỉ vào người Lý Phong chửi bới.
“Thằng nhãi từ đâu tới, dám ở đây lo chuyện bao đồng à?”
“Chúng tao đang duy trì trật tự thị trường, mày hiểu không?”
“Cút ngay cho tao, nếu không thì, đừng trách ông đây không khách.....”
“Bụp!”
Lý Phong không để cho tên bảo vệ tiếp tục lên mặt.
Anh đá vào đầu gối tên bảo vệ đó.
Ngay lập tức, hắn ta thả tay ra, hai đầu gối lập tức khuỵ xuống.
“Phịch” một tiếng.
Tên bảo vệ đó quỳ trước mặt Lý Phong.
Tên bảo vệ kia thấy vậy, cũng cầm lấy cây gậy, gầm lên giận dữ.
“Ông đánh chết mẹ mày!”
Tên bảo vệ vừa lao đến trước mặt Lý Phong.
“Bốp!”
Lý Phong tát cho hắn ta một cái.
Một cái tát mạnh khiến cho tên bảo vệ quay cuồng, xoay người ba vòng mới dừng lại được.
Cuối cùng, Lý Phong lại dùng chân phải đá vào đầu gối hắn.
Tên bảo vệ thứ hai cũng giống như tên vừa rồi, đồng thời quỳ xuống.
Lý Phong dùng một tay đặt giỏ rau nặng mười mấy kg xuống đất.
Lý Phong bước ra.
Lúc này hai tên bảo vệ quỳ trước mặt ông cụ gầy gò đen nhẻm đó.
Biểu cảm trên mặt Lý Phong mặc dù không có quá nhiều sự thay đổi.
Tuy nhiên, ánh mắt anh nhìn hai tên bảo vệ tỏa ra một tia sắc bén và lạnh lùng như dao khiến hai tên đó khiếp sợ!
Hai tên bảo vệ vừa nãy còn hống hách lắm, giờ đây run lên bần bật, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.
Người mà bây giờ bọn chúng đang phải đối mặt đâu có phải là người, rõ ràng là một con thú dữ!
“Kính già yêu trẻ, là đức tính truyền thống của Hoa Hạ”.
“Nếu như bố mẹ của các anh ở bên ngoài cũng bị người ta ức hiếp, bắt nạt như thế này, các anh cảm thấy thế nào?”
Từng từ trong lời nói của Lý Phong truyền đến tai bọn chúng một cách rõ ràng.
Hai kẻ ngạo mạn hống hách ban này bây giờ cúi gằm đầu xuống.
Một trong số hai tên đó nói: “Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, đây là do quản lý thị trường yêu cầu chúng tôi làm”.
“Không thể dựng quầy bên cạnh chợ rau được, bọn họ không nộp tiền”.
Giọng của Lý Phong dần trở nên lạnh lùng.
“Không nộp tiền thì anh có thể đánh người à”
Bọn chúng lắc đầu quầy quậy, rụt cổ lại.
Quá đáng sợ!
Luồng khí thế tỏa ra từ cơ thể Lý Phong khiến bọn chúng run lên bần bật, hồn như lìa khỏi xác!
“Xin lỗi, lần sau chúng tôi không dám nữa”.
“Lần sau chúng tôi sẽ chỉ đuổi bọn họ đi thôi”.
“Cút đi”.
Hai tên bảo vệ hốt hoảng bỏ chạy.
Khi Lý Phong quay đầu lại, phát hiện Hứa Mộc Tình đã đi tới trước mặt ông cụ gầy gò đen nhẻm ấy, đưa tay đỡ ông ấy đứng dậy.
Ông cụ vội vàng xua tay, mỉm cười với Hứa Mộc Tình.
“Cô gái, người tôi bẩn lắm, cô đừng chạm vào người tôi, tôi có thể tự đứng lên được”.
Ông cụ vừa nói xong, lúc này Lý Phong đã đi tới trực tiếp đỡ ông cụ đứng lên.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong, khẽ mỉm cười.
Sau đó, nhặt hết chỗ rau bị hai nhân viên bảo vệ ném ra vào lại trong giỏ.
Hứa Hạo Nhiên đi tới, nói với ông cụ.
“Ông à, mấy mớ rau này của ông trông không được đẹp lắm!”
Ông cụ gầy gò đen nhẻm, cầm một mớ rau xanh lên bằng đôi bàn tay nhăn nheo.
“Chàng trai trẻ, cậu xem rau nhà tôi này, rau đều mới được hái sáng nay, rất tươi”.
Trong cái giỏ tre của ông cụ có rất nhiều rau tươi.
Trên lá rau xanh còn có dấu vết của sâu cắn.
Màu sắc của cà chua cũng không đồng đều, kích thước to nhỏ khác nhau.
Vì rau tươi trong giỏ tre của ông cụ trông không được đẹp mắt lắm.
Vì vậy ông cụ ấy không bán được nhiều.
Hơn nữa, các dì các mẹ đến đây mua đồ ăn đều rất kỹ tính.
Chọn từng cái một.
Vì vậy những mớ rau trông tươi ngon, đẹp mắt một chút đều bị bọn họ mua mất rồi.
Những thứ còn lại đều hư hỏng một chút.
Lý Phong ngồi xổm xuống trước giỏ tre, lấy một quả cà chua.
Sau khi xem qua hai lần, anh hỏi ông cụ: “Ông à, rau này là nhà mình tự trồng ạ?”
“Đương nhiên rồi!”
“Vậy nhà ông cách đây bao xa?”
“Ừ, cũng khá xa đấy, tôi đạp xe đến đây mất hơn hai tiếng”.
Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó hỏi.
“Ông à, cháu thấy có nhiều loại rau ở đây, đều là do một mình ông trồng sao?”
Ông cụ đen nhẻm mỉm cười: “Chàng trai trẻ, cậu thật có mắt nhìn”.
“Chỗ rau củ này là do người dân trong thôn chúng tôi trồng”.
“Trong số bọn họ có người không đi được, nên mới nhờ tôi đi bán giúp”.
“Cậu đừng nhìn bề ngoài chỗ rau củ này trông xấu xí, nhưng thực chất tươi lắm, hơn nữa chúng chưa từng bị phun thuốc trừ sâu”.
“Ông à, cháu ăn một miếng được không?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề”.
“Nếu như vừa rồi không có cậu, bọn chúng đã làm hỏng hết rau của tôi rồi”.
Lý Phong mỉm cười.
Anh dùng vạt áo lau quả cà chua cho sạch, sau đó cắn một miếng lớn.
Vỏ của quả cà chua này trông không đều màu.
Chỗ màu vàng, chỗ màu đỏ.
Nhưng khi cắn một miếng, hương vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng.
Lý Phong đưa cà chua cho Hứa Mộc Tình ở bên cạnh.
Hứa Mộc Tình hé mở đôi môi đỏ mọng, dùng hàm răng trắng và đều như hạt bắp cắn một miếng ở chỗ mà Lý Phong vừa cắn.
“Thế nào?”, Lý Phong hỏi.
“Ừm, ngon lắm”.
“Mẹ thích nhất là loại cà chua có hương vị chua chua ngọt ngọt như thế này”.
“Mẹ nói bình thường loại cà chua này muốn mua mà không mua được ấy”.
Lý Phong gật đầu, nhìn ông cụ gầy gò đen nhẻm.
“Ông ơi, chỗ rau củ này của ông cháu mua hết nhé”.
“Được!”
Ông cụ gầy gò sau khi nghe thấy lời của Lý Phong.
Cười tươi như một đứa trẻ...
Lúc này, bên trong văn phòng của Trương Gia Lương.
Ngô Đức Khải ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái, vẻ mặt không vui.
Trương Gia Lương đã thay bộ quần áo mới.
Vừa nãy ở trước mặt đàn em, ông ta đã bị Hứa Hạo Nhiên dọa cho sợ đến mức tè cả ra quần.
Mất mặt vô cùng.
Bây giờ trong mắt ông ta ngập tràn thù hận và phẫn nộ.
Lúc này, có người gõ cửa văn phòng.
Một tên đàn em của Trương Gia Lương vội vàng bước vào, nói với ông ta.
“Giám đốc, vừa rồi tôi đi theo dõi bọn chúng”.
“Không mua được nguyên liệu ở trong chợ, bọn chúng liền đến chỗ ông cụ ở cạnh chợ để mua rau”.
“Mua được một chút rau xanh với củ quả, nhưng loại này không thể dùng để kinh doanh nhà hàng được”.
Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải nhìn nhau.
Ngô Đức Khải đột nhiên phá lên cười.