“Ha ha ha ha! Đây có lẽ là chuyện hài nhất mà tôi từng nghe”.
“Một nhà hàng lại đi mua nguyên liệu của ông già bán rau bên đường”.
“Ông già này bán cho bọn chúng một giỏ hay hai giỏ?”
“Bọn chúng định dùng những thứ này để cho lợn ăn à?”
Trương Gia Lương cũng rất khoái chí.
Một tia sáng nham hiểm lóe lên trong mắt ông ta.
Trương Gia Lương nhìn Ngô Đức Khải nói: “Xem ra đám người này đã bị ép tới bước đường cùng rồi”.
“Tối nay chúng ta dắt người đến bắt đám người chúng nó lại”.
“Sau đó ở trước mặt đám đàn ông, chơi chết người phụ nữ của chúng!”
Khóe miệng Ngô Đức Khải nhếch lên, cười chế nhạo.
Hắn giơ tay lên, lắc đầu với Trương Gia Lương.
“Không”.
“Tôi định sẽ đổi cách chơi khác”.
Khuôn mặt Ngô Đức Khải tràn đầy tự tin.
“Ông còn nhớ năm ngoái có một nhà hàng tên Thái Phượng không?”
Trương Gia Lương lập tức gật đầu: “Đương nhiên là nhớ rồi”.
“Nhà hàng đó lúc đầu rất hot”.
“Mở liền ba chi nhánh”.
“Chủ tịch cử người đến, định mua ba nhà hàng này với giá hai triệu”.
“Nhưng mụ đàn bà tên Thái Phượng ấy lại từ chối”.
“Sau đó chủ tịch đã ra tay, cắt đứt mọi nguồn cung cấp nguyên liệu thức ăn cho nhà hàng đó”.
“Chưa đến một tháng bọn chúng đã phải đóng cửa rồi”.
Vừa nghe, Ngô Đức Khải vừa gật đầu, cười hỏi: “Vậy ông có biết mụ đàn bà tên Thái Phượng đó sau này đi đâu không?”
Trương Gia Lương lắc đầu: “Cái này thì tôi thật sự không biết”.
“Tôi nói cho ông biết, Thái Phượng đó hiện đang ở trong một căn biệt thự do cậu tôi mua”.
“Oa, người đàn bà đó sướng thật đấy, còn được ở trong biệt thự cơ à”.
“Hừ!”, Ngô Đức Khải cười lạnh một tiếng.
“Đương nhiên là sướng rồi”,
“Ở trong biệt thự, bà ta chỉ mặc đúng một chiếc tạp dề”.
“Mỗi lần cậu tôi tới biệt thự, vừa nhìn thấy bà ta, dù là ở chỗ nào, ông ấy cũng sẽ đè bà ta ra chịch một trận!”
“Người đàn bà này đã phá thai bảy lần rồi”.
“Còn có một lần mang thai song sinh nữa chứ, ha ha ha”.
Ngô Đức Khải càng nói càng phấn khích.
Dường như hắn tưởng tượng ra một khung cảnh rất đẹp khác.
Lúc này, trên mặt của Ngô Đức Khải đầy nham hiểm và xảo quyệt, cùng với sự điên cuồng không thể nào kiềm chế được.
Hắn nắm chặt tay.
Hắn nói với Trương Gia Lương: “Ông biết không, mụ đàn bà này tự chạy đến cửa đấy”.
“Bà ta vay tiền của người ta để mở nhà hàng”.
“Thậm chí còn thế chấp cả căn nhà của mình”.
“Thủ đoạn của cậu tôi lần đó là triệt cỏ tận gốc, trong vòng một tháng khiến bà ta phá sản hoàn toàn”.
“Thái Phượng không còn cách nào khác chỉ tự đành bò lên người cậu tôi như một con chó”.
“Bây giờ bà ta như một con chó mà cậu tôi nuôi trong biệt thự”.
“Cậu tôi muốn phóng thứ gì vào trong người bà ta mà chẳng được!”
Trương Gia Lương đang nghe một cách thích thú, ông ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
Lập tức vỗ tay: “A, tôi nhớ ra rồi”.
“Hình như cậu cũng vừa mới mua một căn biệt thự nhỏ cách đây không lâu”.
“He he he he...”
Tiếng cười xảo quyệt của Ngô Đức Khải vang vọng trong văn phòng.
“Đúng vậy, biệt thự này tuy rằng không lớn, nhưng khá hợp với người phụ nữ đó”.
“Bọn chúng không thể nào mua được nguyên liệu ở thủ đô, bây giờ lại mua rau của những người nông dân đó”.
“Điều này cho thấy bọn chúng đã đi đến bước đường cùng rồi, những rau củ quả đó liệu có thể trở thành nguyên liệu nấu ăn của nhà hàng không?”
“Đương nhiên là không thể rồi!”
Trên mặt Trương Gia Lương đầy vẻ châm chọc.
Ngô Đức Khải vỗ đùi.
Phá lên cười.
Nụ cười tràn ngập tự tin.
“Vài ngày nữa, người phụ nữ đó cũng sẽ giống như Thái Phượng, bò đến trước mặt tôi”.
“Đến lúc đó, cô ta sẽ ngoan ngoãn, chủ động chổng mông lên”.
“Ông không thấy một người phụ nữ chủ động rơi vào lòng mình thoải mái hơn nhiều so với việc bắt ép cô ta hầu hạ mình sao?”
Trương Gia Lương giơ ngón tay cái với Ngô Đức Khải.
“Hay!”
“Thủ đoạn này của cậu Ngô thật cao tay!”
Nói xong, Trương Gia Lương ghé sát mặt lại gần Ngô Đức Khải.
“Cậu Ngô, tôi vẫn còn một yêu cầu”.
“Cái thằng nhãi lái xe tông vào tôi hôm nay có thể để cho tôi được không?”
“Được! Đến lúc đó, ông muốn chơi thế nào cũng được”.
“Hi hi, cám ơn cậu Ngô nhiều”.
Nói xong, Trương Gia Lương lại lấy một hộp trà từ trong túi ra.
Sau đó, cười hihi đưa hộp trà đó cho Ngô Đức Khải.
Hai người nhìn nhau, bật cười.
Một kẻ xảo trá!
Một kẻ nham hiểm!
.......
Làng Hoa Khê, ngoại ô phía Nam thủ đô.
Ngôi làng được bao quanh bởi những ngọn núi.
Từ thủ đô lái xe đến đây mất hơn một tiếng.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình lái xe đưa ông cụ trở về làng.
Lúc đầu ông cụ không chịu.
Ông ấy sợ làm chậm trễ thời gian của Lý Phong.
Đối với ông cụ, Lý Phong có thể mua hết số rau củ đó của ông ấy đã là một ân huệ lớn lắm rồi.
Lý Phong tìm đại một lý do.
Nói Hứa Hạo Nhiên cần phải tập luyện lái xe trên đường núi.
Anh nhất quyết bảo ông cụ lên xe, thậm chí còn chằng xe ba bánh gỉ sét của ông cụ lên trên nóc của chiếc xe địa hình này.
Trên đường đi, ông cụ nói với bọn họ rằng, ông ấy họ Tiết, tên là Thanh Sơn.
Toàn bộ người dân trong ngôi làng đó đều họ Tiết.
Theo lời ông cụ, tổ tiên của bọn họ có thể bắt nguồn từ thời kỳ hoàng kim của nhà Đường, danh tướng Tiết Nhân Quý.
Bầu không khí ở đây rất trong lành và có nhiều cảnh đẹp.
Trên đường đến đây, Lý Phong cũng đã đi qua một số ngôi làng.
Ở những ngôi làng này, hầu hết những người làm nghề đều là những người lớn tuổi.
Rất ít những người trẻ tuổi.
Thỉnh thoảng sẽ bắt gặp một vài đứa trẻ đang nô đùa trên khe núi.
Tiết Thanh Sơn nói với Lý Phong rằng bây giờ có rất ít người trẻ tuổi ở lại làng.
Những thanh niên trẻ tuổi có năng lực sau khi đi học đều không quay về nữa.
Không đi học thì sẽ đến các khu vực lân cận thủ đô để làm công.
Chỉ cần có một chút tiền trong tay là không muốn quay lại ngôi làng hẻo lánh này nữa.
Mặc dù nó chỉ cách thủ đô có một, hai giờ đi xe,.
Tuy nhiên, ở giữa bị chặn lại bởi những ngọn núi cao.
Nhưng ngược lại, bầu không khí ở đây vô cùng trong lành và yên tĩnh.
Lý Phong phát hiện ra rằng cách thức trồng trọt ở đây khá thô sơ.
Thậm chí không nhìn thấy nhà kính.
Mọi thứ đều tuân theo quy luật của tự nhiên.
Chẳng mấy chốc, xe dừng ở cuối làng.
Sau khi xuống xe, Hứa Mộc Tình lập tức đi về phía sườn núi.
Lý Phong vẫn luôn đi bên cạnh cô.
Nhờ có Tiết Thanh Sơn dẫn đường, bọn họ đi thăm ba ngôi làng xung quanh.
Cuối cùng, Hứa Mộc Tình ngầng đầu lên nói với Lý Phong.
“Chồng ơi, em định xây nông trại trồng rau ở đây”.
Lý Phong khẽ gật đầu, anh không ngắt lời Hứa Mộc Tình, để Hứa Mộc Tình nói tiếp.
Hứa Mộc Tình không hổ danh là nữ doanh nhân tài ba.
Ngay cả khi đối diện với ngành dịch vụ nhà hàng, một ngành hoàn toàn mới.
Hứa Mộc Tình có thể lập tức tìm ra địa điểm kinh doanh hợp lý.
Hứa Mộc Tình nói.
“Môi trường ở đây rất tốt, núi non sông nước thơ mộng”.
“Cách người nông dân trồng rau rất thuần túy và tự nhiên”.
“So với rau xanh được trồng ở các cơ sở đó thì rau ở đây tự nhiên và thân thiện với môi trường hơn rất nhiều”.
“Bây giờ không chỉ những người giàu có mà ngay cả những người dân bình thường cũng bắt đầu chú ý đến những nguyên liệu tự nhiên, không có thuốc trừ sâu”.
“Nếu chúng ta xây dựng nông trại rau ở đây, vấn đề về nguyên liệu của chúng ta có thể được giải quyết”.
“Chị, anh rể, hai người mau tới giúp em với!”