Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 560: Chồng, sao anh giỏi vậy




Tiết Đại Bàn gật đầu, đồng thời, con ngươi trong mắt ông ta cũng khẽ đảo quanh một vòng.
Tiết Đại Bàn ngẩng đầu lên nhìn Hứa Mộc Tình rồi nói.
“Chị dâu, tôi mới mở một công ty vận chuyển”.
“Sau khi chị xây dựng nông trại trồng rau ở đây, tôi có thể vận chuyển số rau xanh này được không?”
Hứa Mộc Tình cười nói: “Được chứ”.
“Vâng ạ!”
“Đại ca, chị dâu, hai người yên tâm!”
“Chỉ cần có Tiết Đại Bàn ở đây, nông trại trồng rau này nhất định có thể xây dựng được”.
Lúc này Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh, lạnh lùng hỏi một câu: “Vậy ông định xây dựng như thế nào?”
Tiết Đại Bàn gãi đầu, cười nói: “Chuyện này phải phụ thuộc vào chị dâu và đại ca rồi!”
“Tôi chỉ lo việc vặt cho đại ca và chị dâu thôi, mấy người bảo tôi đi hướng đông thì nhất định tôi sẽ không đi về hướng tây”.
Tiết Đại Bàn nói như vậy, Hứa Mộc Tình cũng khẽ nhíu mày.
Bởi vì cô cũng đang rất đau đầu về chuyện này.
Nếu như xây dựng nông trại trồng rau trước, sau đó mới mở nhà hàng thì Hứa Mộc Tình sẽ không gặp quá nhiều khó khăn.
Dù sao cô cũng có rất nhiều thời gian để chuẩn bị.
Nhưng bây giờ nhà hàng đang trong quá trình tu sửa rồi.
Theo yêu cầu của Lý Phong, trong vòng ba ngày sẽ khai trương.
Nhưng bây giờ bọn họ còn thiếu quá nhiều thứ.
Xét cho cùng, Bách Vị Nguyên cũng được xác định là một nhà hàng cao cấp.
Không thể lấy những món ăn thường ngày hay nấu ở nhà, làm qua loa ra trước mặt khách hàng được.
Bây giờ những người đi ăn ở nhà hàng thật sự hiếm khi ăn những món ăn ở nhà.
Bọn họ đến đây vì muốn thưởng thức những món mà bọn họ chưa từng được ăn.
Khi Hứa Mộc Tình vẫn đang đau đầu suy nghĩ, Lý Phong đứng ở bên cạnh, đột nhiên nói một câu.
Anh nhìn Tiết Đại Bàn: “Ông là người ở đây, chắc cũng quen biết các vùng lân cận đúng không?”
“Hai ngày tới ông đi khắp các vùng lân cận quanh đây đi”.
“Gia đình nào trồng rau, nuôi gà, nuôi vịt”.
“Thậm chí cả nuôi lợn, nuôi dê, trồng các loại củ quả, ông đi thu thập tất cả nguồn nguyên liệu này lại cho tôi”.
“Đem tất cả các loại trái cây tươi, rau và thịt ở làng Hoa Khê này vận chuyển đến nhà hàng trong thành phố”.
“Cách này cũng được coi là một nông trại trồng rau tự nhiên”.
Lý Phong nói như vậy, Hứa Mộc Tình không khỏi ngây người ra nhìn anh.
Bình thường các công việc của công ty, Lý Phong không bao giờ can thiệp vào, hay nói cách khác, anh không thể can thiệp được.
Dù sao thì Lý Phong cũng không hiểu gì về lĩnh vực này, anh cũng không có hứng thú.
Tuy nhiên, những lời anh vừa nói không chỉ giải quyết được nhu cầu cấp thiết của Hứa Mộc Tình lúc này.
Mà còn thiết lập được lộ trình cung cấp nguyên liệu trong tương lai cho công ty.
Lý Phong nhìn bộ dạng sững sờ của Hứa Mộc Tình, cảm thấy rất đáng yêu.
Anh không nhịn được vươn tay lên trán Hứa Mộc Tình, gõ nhẹ, cười nói: “Sao thế?”
“Chồng, sao anh giỏi vậy?”
Lý Phong hoàn toàn không để ý đến hai bóng đèn lớn ở bên cạnh, nhướng mày, nhìn Hứa Mộc Tình.
Anh ghé sát vào tai Hứa Mộc Tình thì thầm.
“Chuyện gì mà anh chả giỏi”.
Nghe thấy Lý Phong nói như vậy, Hứa Mộc Tình đỏ mặt.
Cô hờn dỗi liếc nhìn Lý Phong một cái.
“Ý em là, sao anh lại nghĩ ra được kế hoạch về nông trại trồng rau tự nhiên ấy?”
“Phương pháp này tốt hơn nhiều so với những gì hội đồng quản trị đã bàn bạc trước đó”.
“Vậy à?”
Lý Phong chớp mắt.
Thật ra cách này đã được áp dụng ở Hồng Hải.
Dù sao phần lớn diện tích xung quanh Hồng Hải đều là sa mạc.
Mặc dù ở đó có các mỏ dầu, hơn nữa ngành dịch vụ vận chuyển cũng rất phát triển.
Tuy nhiên, vẫn còn thiếu rất nhiều tài nguyên trên đất liền.
Các sản phẩm nông nghiệp như rau củ quả về cơ bản đều phải nhập khẩu.
Dưới trướng Lý Phong có một người rất có năng lực, anh ấy dùng phương pháp mà Lý Phong vừa nói để tạo ra nông trại trồng rau tự nhiên.
Đồng thời cũng tận dụng hết được nguồn lực ở nông thôn.
Đương nhiên có một số chuyện, bây giờ Lý Phong vẫn chưa tiện nói cho Hứa Mộc Tình biết.
Anh chỉ là tùy ý nói ra một câu.
Phương pháp mà Lý Phong đưa ra rất thực tế.
Không chỉ giá thành thấp mà hiệu quả mang lại cũng rất cao.
Đến khi trời tối, bọn họ về cơ bản đã giải quyết xong vấn đề này.
Tiết Đại Bàn thậm chí còn gọi xe vận chuyển tới.
Một phần nguyên liệu tươi mới sẽ được chuyển đến nhà hàng Hải Giác trước.
Bây giờ nhà hàng Hải Giác cũng đã được sát nhập vào với tập đoàn Lăng Tiêu.
Thuộc chi nhánh công ty dịch vụ nhà hàng mới mở.
Giám đốc của công ty này là Phan Thúy Hoa.
Vốn dĩ Hứa Hiếu Dương muốn Liễu Ngọc Phân làm giám đốc.
Nhưng Liễu Ngọc Phân đã từ chối.
Liễu Ngọc Phân không hứng thú với các công việc của công ty.
Sở thích duy nhất của bà ấy là nấu ăn.
Chỉ cần làm những món ăn yêu thích của mình cho người khác ăn.
Bà ấy đã cảm thấy rất vui và mãn nguyện rồi.
.......
Lúc này, Ngô Đức Khải và Trương Gia Lương đang bàn bạc xem buổi tối sẽ đi hộp đêm nào.
Thuộc hạ bất ngờ đi vào, vội vàng báo cho bọn họ một tin tức.
“Gì cơ?”
“Nhà hàng Hải Giác đã mở cửa trở lại?”
Trương Gia Lương lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.
Vẻ mặt không thể tin được.
“Không thể nào!”
“Chúng ta đã cắt đứt tất cả các nguồn cung cấp nguyên liệu của nhà hàng bọn chúng rồi mà?”
“Bọn chúng mua nguyên liệu ở đâu vậy?”
Đàn em lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ”.
“Một đàn em đã theo dõi nhà hàng nói rằng có một chiếc xe tải nhỏ đến từ phía Nam, giao nguyên liệu đến cho bọn họ”.
“Hơn nữa các nguyên liệu đều rất phong phú, cái gì cũng có”.
“Bụp!”
Ngô Đức Khải tức giận đá vào bàn trà bên cạnh.
Trương Gia Lương cảm thấy xót xa cái bàn trà của mình, sau đó ông ta vội vàng đứng dậy an ủi Ngô Đức Khải.
“Cậu Ngô đừng lo lắng, cho dù tối nay nhà hàng Hải Giác chính thức mở cửa trở lại, bọn chúng cũng không trụ được hai ngày đâu”.
“Trước tiên chúng ta cần tìm hiểu xem chiếc xe tải nhỏ chạy từ phía Nam này là của công ty nào?”
“Nếu như bọn chúng là của công ty vận chuyển, chúng ta sẽ tìm tới công ty đó”.
“Nếu như là xe cá nhân, vậy thì chúng ta sẽ chặn xe đó lại”.
Nói đến đây, trên mặt Trương Gia Lương lộ ra vẻ xấu xa.
“Đến lúc đó, chúng ta trực tiếp chôn cất tài xế xe tải đó là được rồi!”
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Trương Gia Lương làm loại chuyện này.
Gia đình nhà họ Tiền bọn họ có thể thống trị toàn bộ ngành dịch vụ nhà hàng ở khu vực thủ đô và vùng lân cận là do sử dụng cách phương pháp bẩn thỉu, chơi khăm sau lưng.
Cộng thêm việc được nhà họ Sở ở Kinh Châu chống lưng cho.
Vì thế ở đất thủ đô này, bọn chúng không kiêng nể ai cả.
Đây chính là cáo mượn coi hùm.
Im lặng một lúc, Ngô Đức Khải nói: “Hôm nay chúng ta tới nhà hàng Hải Giác để ăn tối”.
“Tôi muốn xem xem hôm nay bọn chúng dùng cái gì để phục vụ khách hàng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.